Nữ thi sĩ MINH ĐỨC HOÀI TRINH tên thật là VÕ THỊ HOÀI TRINH, sinh ngày 15/10/1930 tại Huế, bà thường lấy các bút hiệu là Hoàng Trúc, Nguyễn Vinh, Bằng Cử, bà sống ở Pháp từ năm 1953 đến 1964, sau đó bà đến định cư tại quận Cam, Hoa Kỳ từ năm 1982 cho đến ngày qua đời.
Nữ thi sĩ Minh Đức Hoài Trinh, sinh ra tại Huế, bà là con quan Tổng Đốc Võ Chuẩn, còn Cụ Võ Liêm, Thượng Thư Bộ Lễ của triều đình Huế là ông nội của bà. Năm 1945 Bà tham gia phong trào kháng chiến chống thực dân Pháp, sau đó Bà biết sự lợi dụng của phong trào nên bà bỏ về Huế tiếp tục học. Năm 1964 bà đi du học tại Pháp về ngành báo chí và Hán văn tại trường ngôn ngữ Đông Phương La Sorbonne, Paris đến năm 1967 bà ra trường và làm phóng viên cho đài truyền hình Pháp ORTF, lúc đó bà đi làm phóng sự nhiều nơi sôi động nhất như: Algerie và chiến trường Việt Nam. . . Năm 1972 bà được cử theo dõi và tường thuật cuộc hòa đàm Paris. 1973 Bà sang Trung Đông theo dõi cuộc chiến Do Thái, một thời gian sau bà trở về Việt Nam giảng dạy khoa báo chí tại Viện Đại Học Vạn Hạnh năm 1974-1975.
Nữ sĩ Minh Đức Hoài Trinh
Sau năm 1975, bà trở lại Paris cho xuất bản tạp chí “Hồn Việt Nam” và trở lại cộng tác với đài phát thanh ORTF với chương trình Việt ngữ để tranh đấu cho những nhà cầm bút, những văn nghệ sĩ Việt Nam bị đi cải tạo. Bà đứng ra thành lập Hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại và vận động để được công nhân hội viên Hội Văn Bút Quốc Tế tại Rio de Janeiro (Brazil) vào năm 1979.
Trước khi dấn thân tranh đấu cho tiếng nói của người viết Miền Nam Việt Nam sau năm 1975 tại hải ngoại, Nữ thi sĩ Minh Đức Hoài Trinh còn là tác giả của một số bài thơ tình nổi tiếng. Tên tuổi của bà được biết tới rất nhiều trong giới văn nghệ ở Miền Nam Việt Nam trong thập niên 1960 với những bài thơ tình trong đó “Kiếp Nào Có Yêu Nhau,” “Đừng Bỏ Em Một Mình” được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc đã trở thành bất hủ và đi vào lòng nhiều thế hệ người yêu thơ nhạc Việt Nam. Khi sáng tác và viết báo bà dùng các bút danh như Hoàng Trúc, Nguyễn Vinh, và Bằng Cử. Nhạc sĩ Phạm Duy từng kể lại như sau, “Năm 1954, tôi gặp Minh Đức Hoài Trinh lần thứ ba khi tôi tới Paris ở khoảng hai năm. Nàng đã rời Việt Nam, đang sống với một người em trai trong một căn phòng nhỏ hẹp. Ba lần gặp nhau là rất hy hữu, tôi bèn giao lưu với nàng và soạn được hai bài ca bất hủ.”
Nữ sĩ Minh Đức Hoài Trinh
Bà đã dùng ngòi bút và khả năng của mình thường xuyên tranh đấu cho các văn nghệ sĩ bị ‘cải tạo’phải được trả tự do, ngoài những bài báo, bà còn sáng tác hơn 25 tác phẩm giá trị, trong đó có truyện ngắn, thơ…
Nhà Văn Nguyễn Quang (phu quân của bà) đã thực hiện 1 tập sách rất công phu khá đầy đủ những tài liệu, bài vở và hình ảnh với tiêu đề: “Văn Nghiệp Và Cuộc Đời Minh Đức Hoài Trinh.” Nhà Văn Nguyễn Quang có đoạn viết: “Sau khi đọc quyển sách nầy người ta tự hỏi làm sao Minh Đức Hoài Trinh một con người nhỏ bé lại có thể hoàn thành trên nhiều lãnh vực trong thời gian đen tối nhất của lịch sử Việt Nam. . .Bà đã đi trên khắp 5 lục địa, bà đã vào những vùng chiến tranh lửa đạn. . .” Những đóng góp của bà với một cuốn sách nhỏ nầy chắc chắn không diễn tả hết được những gì bà đã làm cho quê hương cho nền văn học Việt Nam.
Ảnh chụp tại Văn Chương Học Đường Việt Nam Cộng Hòa, chụp ở thủ đô Sài Gòn năm 1974, từ trái qua phải nhân viên Nha SHHĐ, Phạm Long Điền, Nguyễn Mộng Giác, Minh Đức Hoài Trinh, Bình Nguyên Lộc, Minh Quân, Lê Tất Điều, Võ Phiến
Bài hát: Kiếp Nào Có Yêu Nhau
Thơ: Hoài Trinh
Soạn thành ca khúc: Phạm Duy
Anh đừng nhìn em nữa Hoa xanh đã phai rồi Còn nhìn em chi nữa Xót lòng nhau mà thôi Người đã quên ta rồi Quên ta rồi hẳn chứ Trăng mùa thu gãy đôi Chim nào bay về xứ Chim ơi có gặp người Nhắn giùm ta vẫn nhớ Hoa đời phai sắc tươi Đêm gối sầu nức nở
Kiếp nào có yêu nhau Nhớ tìm khi chưa nở Hoa xanh tận nghìn sau Tình xanh không lo sợ Lệ nhòa trên gối trắng Anh đâu, anh đâu rồi Rượu yêu nồng cay đắng Sao cạn mình em thôi.
Sài Gòn Xưa
Nguồn:
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=2770344573014461&id=1048188985230037
Soạn thành ca khúc: Phạm Duy
Anh đừng nhìn em nữa Hoa xanh đã phai rồi Còn nhìn em chi nữa Xót lòng nhau mà thôi Người đã quên ta rồi Quên ta rồi hẳn chứ Trăng mùa thu gãy đôi Chim nào bay về xứ Chim ơi có gặp người Nhắn giùm ta vẫn nhớ Hoa đời phai sắc tươi Đêm gối sầu nức nở
Kiếp nào có yêu nhau Nhớ tìm khi chưa nở Hoa xanh tận nghìn sau Tình xanh không lo sợ Lệ nhòa trên gối trắng Anh đâu, anh đâu rồi Rượu yêu nồng cay đắng Sao cạn mình em thôi.
Sài Gòn Xưa
Nguồn:
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=2770344573014461&id=1048188985230037
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét