BÀI THƠ AFGHANISTANTôi ngồi trước màn hình ti vi nhấp nháyNhìn khuôn mặt mệt mỏi của tổng thống Joe BidenTuyên bố về Afghanistan, rút quân, sự tháo chạyCuộc chiến tranh đã kéo dài quá lâu, nhiều người chết, nước Mỹ đã kiệt sứcChúng ta không thể tiếp tục chiến đấu ở nơi người dân không muốn chiến đấu cho đất nước họ, ông nóiGiọng bực tức, khuôn mặt u tối, của một người thất bạiTôi thấy lòng không dưng buồn rũKhi bạn ở một mình, cô độc, bất lực, bạn cũng có một khuôn mặt như vậyRút quân là cần thiếtRút quân vội vàng là tự huỷ diệtTôi biết, tôi biết, nhưng bạn biết để làm gì?Sau hiệp ước Doha bậy bạĐôi khi vầng trăng chiếu sáng xa ngoài cửa, nhưng bạn không nhìn thấyMột đứa bé bấm chuông bạn không nghe đượcBuổi sáng ở đây không có người nào bấm chuông, người đưa thư chưa tớiTôi mặc áo lạnh đi ra đường, cơn mưa vừa dứtSau hai mươi tám ngày không mưaBạn cảm thấy mùi đất xông lên, mùi hoa cúc, mùi dâu chín thơm lừngBầy sáo đen bay tưng bừng trước mặtTôi nhớ cái chết của một người lạTrên đường ngày hôm qua, dưới chiếc xe tảiTôi nhìn thấy những đoàn người trốn dịch nhễ nhại kéo nhau bồng bế ra khỏi Sài GònNhững đứa bé chân còn đi chưa vữngKhông ai mặc áo rách, nhưng những khuôn mặt mệt mỏiTôi đi chậm, bàn chân phải nhức buốt khi tôi đi nhanh lênTim đập rộn ràng như tới cuộc hẹn hòChia cho người khác buồn đauGió thổi mạnh, đám cỏ lau dạt điNằm nhớ những bàn chân thanh tânLòng tôi buồn lạ lùngNhư vừa đánh mất một điều gìTôi thấy khó thở, người nghiêng về phía trướcNhư khi tôi nghe được tiếng khóc thút thít trên tàuTừ Huế vào Sài Gòn những ngày lầm thanVừa hết chiến tranh, giặc giã, lại đến bạo tàn, đói ráchTôi ăn bữa cơm tươm tất cuối cùng ở quán cơm Âm phủTrước khi bỏ Huế ra đi, đêm trời không có saoMột con tắc kè kêu mải miết trên đường Lê LợiTôi buồn ngất như ngày mất quê hươngDù đã lâu tôi không mất điều gì cảVài năm một bận về thăm nhàNằm nghe con chim sẻ kêu khuya trên mái ngóiTìm thăm thằng bạn học cũ, lưng khòm tuổi giàLụi cụi với đàn gàTôi có gia đình, vợ con, bạn bè, có công việcLàm việc tối mặt tối mày, đôi khi hài lòngVì gặp may cứu được một người, nhiều khi tức giậnVì thức viết mãi không xong bài thơTrễ hẹn với hai tờ báoThứ văn chương mơ mộng hão, thời nay chẳng mấy ai cầnChiều mưa nằm buồn tênh gối đầu lên tay mìnhNhưng chưa bao giờ buồn như sáng nay, khi nghe tinMột dân tộc thất trậnKhông phải thất trận, họ chẳng hề đứng lênKhông có một kháng cự nào, trong khi quân Taliban tiến như vũ bãoCác cố vấn cao cấp Nhà Trắng sững sờ kinh ngạcĐọc không ra bước tiến của kẻ thùGiới tình báo ngu ngơ đấm ngực thở dàiNgay những tờ báo cổ vũ hòa bình nhất chống chiến tranh nhất như New York Times, New Yorker cũng bất bìnhVì sự rút lui cuống cuồng của người MỹVà phản ứng ích kỷ của nhân loạiVà các đồng minh phương Tây không hề được nhắc tới trong diễn văn của Tổng thốngBốn mươi ngàn quân Canada đã chiến đấu ở đóVà tôi nhớ khuôn mặt một người lính Canada bị mìn cụt chân ngay cửa ngõ KabulThế giới im lặng như chú nai conTrước mắt cọp, sững lại, bàng hoàng, đóng băngNhiều người bắt đầu nói về sự tốt đẹp của TalibanNhiều người than khóc những trường học dành cho phụ nữNhiều người tiếc thương hai mươi năm một không khí tự doĐiều mà hình như người dân Afghanistan chưa cần thiết lắmHoặc chưa cần đến mức phải dùng mạng sống để đổi lấyNhiều người nói thếCó người nói về ngày tận thếSự trả thù tắm máuCó người bảo vệ sự rút quân vội vãTôi không tin tất cả những điều nàyMột nhân dân mới học bài học dân chủĐã không thể tự mình tập hợp lại, đứng lênNhư những đứa trẻ thơ ngây không biết cầm súngBạn muốn nói họ hèn nhát ư?ĐúngNhưng bao giờ cũng vậyNhững kẻ tàn bạo sẽ không cần tàn bạo vào lúc nàyNhững kẻ giết người chưa cần phải giết người vào lúc nàyNhững kẻ chống lại tự do của nhân dân chưa cần phải ra mặtKhông một lãnh tụ tối cao nào được gọi tênBạn chỉ nhìn thấy những người chiến binh súng đạn đầy mìnhMỗi người cầm trên tay một chiếc khăn đenSẵn sàng bịt mặt phụ nữ bất kể họ đồng ý hay không“Vì đó là luật của Islam”, một lãnh tụ Taliban giải thích với CNNTôi hình dung những ngôi nhà ổ chuột nheo nhócNhững gia đình đa thê, số phận người như rác, tôi đã từng gặpMột người phụ nữ, đứa con thứ ba mươi sáuKết hôn lúc mười sáu tuổi với một ông già bảy mươi haiĐã có mười ba bà vợTôi ngồi lắng nghe câu chuyện của chị ở bệnh viện VancouverSau lần sẩy thai thứ haiTôi nhìn thấy chị khócTôi lật những trang sách đầu tiên của mình nói về một xứ sở xa lạNgày xưa gọi là A Phú HãnMột đất nước tươi đẹp, man mác mùi hương bưởi hương camNhững cánh chim bay đôiMùa xuân chập chờn đồi cỏ sương trắngNhững huyền thoại, những câu thơ cổTôi hiểu rằng mỗi người có một chọn lựaTôi hiểu rằng mỗi dân tộc có một chọn lựaNhưng có những chọn lựa trá hìnhNhững ý chí giả dốiCũng như những cuộc bầu cử gian lậnNhững hạnh phúc bị áp chếNhững lịch sử bị viết lạiNhững mái nhà trũng xuống vì mưa nắng đời đời nô lệTôi hiểu nước Mỹ đã cố gắngMột số quốc gia như Canada đã cố gắngTôi hiểu nhiều người cầu nguyện cho AfghanistanVà đặt hy vọng vào họVà đó là điều làm tôi khốn khổ hôm nayTôi nhìn thấy những người đàn ông và những người đàn bà chạy theo máy bayBám lấy cầu thang trong tuyệt vọngMột người đàn bà xa lạ tôi gặp trên đường sáng nay nhìn vào mắt tôi khi hỏi đườngTrong ánh mắt sâu thẳm ấy có một quê hương tan tácChâu Á hay châu PhiTôi không biết làm gì khác để giúp chị ngoài việc chỉ đườngNhân loại xót thương không biết phải làm gìChúng ta buồn nỗi buồn bất lựcTrước cái buông tay hờ hữngCũng phải buông thôiNhưng đó không phải là nỗi buồnTừ nay những ngày thứ hai nhân loại không biết phải làm gì, những ngày chủ nhật trống khôngMột nhân loại bấn loạn trước kẻ mạnhNgười đầu hàng người chạy trốn người phủi tay nói nói cười cườiTha hồ tranh cãiNước Mỹ lẽ ra phải làm sao trước sụp đổKhông ai hỏi: chúng ta phải làm gìĐã từ lâu con người trút bỏ hết trách nhiệm của mình cho người khácCho nước MỹTừ lâu mỗi chúng ta chỉ sống lẩn lút trong căn nhà của mìnhKhông chỉ trong mùa đại dịchMột nhân loại quá mệt mỏi vì đại dịchNgày càng trở nên cô lập, ngày càng ích kỷĐể mặc cho ý chí của những người có súngNắm vận mệnh tương laiNgười Afghanistan cũng có nhu cầu hòa giảiHọ cũng có một Hội đồng hòa giải tối caoNhưng khi kẻ địch mạnh lên chúng liền vứt bỏMọi thứ hoà giảiTôi nhớ đến lịch sử của chính chúng taSự rút lui, sự bỏ chạy, sự sụp đổ, không phải là ai chiến thắng hay ai thất trận đâuMà là điều gì sau đóSau đó ư?Ba mươi năm, năm mươi năm, bảy mươi năm, cả dân tộc lầm thanĐâu phải riêng gì Nam hay BắcNhiều người bắt đầu trở giọng, nói tới việc Taliban sẽ đổi thayMột nhân loại chỉ biết cầu may và hy vọngMột nhân loại không thể hành độngLà một nhân loại sụp đổCác nhà độc tài vui mừng chìa tay ra, chúng sắp bá vai nhau, nâng cốcTrong căn lều chật những tâm hồn dật dờ trôi điDân tộc trẻ con như những đứa trẻThơ thẩn suốt ngày ngoài đường thổi còi lá chuốiCâu cá, bắt ốc, đánh nhauMột nhân loại thường xuyên bị xô ngãNhững kẻ khôn ngoan nhất đã tìm xong cách thỏa hiệpKhông có gì dính líu giữa văn chương và thời cuộcCầm nắm đất lên chỉ thấy máu hồngMột nhân loại quá bận rộn vì những điều viển vông nhỏ nhặt, những cuộc thất tình cay đắngCãi nhau chí chóe vì bữa ănSẵn sàng văng tụcSẵn sàng chia rẽMột thế giới thường xuyên tụt lại phía sau so với chính mìnhNhưng tội ác không nhầmChúng biết nên giết ở đâu nên tha ở đâuNơi nào nói chuyện hòa bình, nơi nào hạ thủ vi cườngNhư ngoài biển ĐôngChúng đánh cho tan tác những nhành hươngNhững thành lũy của lương tâmKhông phải vì chúng mạnhMà vì lòng ta yếu kémKhông phải vì thiếu vũ khíMà vì một dân tộc chưa đánh đã chạyBao nhiêu người lính ngã xuống chẳng ý nghĩa gìBao nhiêu cuộc chia ly thành lời hứa hãoNgười vợ trên sân ga lủi thủi bồng con quay vềÝ nghĩa không còn, trong đầu óc lãnh tụ cao nhấtSinh ra những ý tưởng khinh bạc, chủ bại trước tội ácQuay lưng dễ dàngTôi hình dung một dân tộc hoang mang tan nátNhững đứa trẻ không còn trường học, những người phụ nữ thường xuyên bị che mặtChống lại ý chí của họBị đè xuống đẻ conChống lại giấc mơ của họChống lại tình yêu đầu đời như vầng trăng thanh sạchMột nhân loại phải bịt mắt trước roi vọtKẻ thù có ở đâu xa, ở trong chính ngôi nhà của mìnhTrong cuộc sống bình an êm ảTự do mới nhú lên thì bị dập tắtĐất nước học làm dân chủ mới sáng ra thì tối lạiBọn cai tù mới nghênh ngang đi ngoài đườngThói nịnh bợ tràn khắpKhông gặp mặt lãnh tụ thì không ngủ đượcKhông viết thơ ca ngợi thì không thỏa lòngKhông đập tay lên ngực mà thề thì không có chỗ ngồi trong bữa tiệcChúng quàng hoa hiếc lên nòng súngViết tên những kẻ độc tài vào mây trắngHái cả sen hồ cho bọn khủng bốTrời xanh ở đâu, không xanh ở đâyKhông có phút giây nào lòng ta yên ảTôi đi trên đường gặp toàn người lạNhững người cẩn thận mang khẩu trangLén lút nhìn nhau sợ hãiNhững kẻ chiến thắng thổi kèn ca hát vung tay nhảy múaNhân loại nằm thở hào hển trên chiếc bàn đẻSắp sửa sinh ra một nền hòa bình nhục nhãĐến lượt nó, nền hòa bình ấy sẽ đẻ ra chiến tranh và nô lệTổng thống Biden nói: tôi sẽ không để chiến tranh kéo dài đến tổng thống thứ nămÔng không biết: di sản lương tâm tệ hại này sẽ còn sống với tổng thống thứ mười lămNước Mỹ sẽ còn ăn nằm với nóNhân loại sẽ còn điêu đứng vì nóTôi buồn bã ngồi xuống cát bỏngMặt trời tháng Tám nóng rừng rực đi quaNhư con mắt mù, trong nạn cháy rừng nhiều ngàyKhí độc bay đầy trờiBầy chim sẻ sà xuống quanh tôiCất tiếng kêu oan về những cánh rừng đã cháyTôi tưởng tượng một cơn mưa sắp tớiKhông phải cơn mưa hồi sángLắc rắc vài hạtCái gàu nước để ngửa ngoài sân không đầyMà cơn mưa dữ dội, nặng hạt, tuôn trào như thác lũ, trút qua ngàn lỗ hổng, qua những đèo những suốiTrút qua những kẽ tay cuối của thời gian hiểm nghèoThấm khắp mặt ngườiThấm vào hồn taNgọn nguồn dũng cảm bao la xô đổ lòng sợ hãiXóa sạch những ngụy biện, chua ngoa, xóa sạch khuôn mặtCủa tổng thống Ashraf Ghani bỏ chạy, tôi nghe tiếng thét gàoCủa những tâm hồn bị bắn hạNhững đứa bé gái mười ba mười bốn tuổi bị hãm hiếpNhững tượng Phật bị đập nát ở AfghanistanDưới bầu trời sao băng nhức buốtTôi ngồi đọc lại cuốn sách của Fawzia Koofi, Letters to My DaughtersCâu chuyện của một người phụ nữ vượt qua bi kịch gia đình, người cha bị Taliban bắn hạNgười phụ nữ sống chết với tình yêu, những bức thư gởi con của người đàn bà dũng cảmTôi nhìn khuôn mặt dịu dàng như một nhành hoa, như mặt nguyệtNhững hạt thóc vàng bay tung tóeNhững bài thơ ca ngợi tự do và các thi sĩNhững triết lý hư ảo về cuộc đờiNhưng cuộc đời sẽ đục hơn, đời người trở lại phù duNon sông hai mươi năm tàn phá, sắp được mùa, nay mất mùaCuộc đời đập tan hy vọng của chúng taHòng chúng ta quên đi không nhìn ra số phận của mình trong dân tộc ấyMột ngày hóa tình nhân một ngày bỡ ngỡMọi người ngoảnh mặt đi để sống cuộc đời mìnhBằng lòng, trống không, rỗng tuếchLo cho thân mình còn chưa xongCần biết gì đâu những mênh mông nhân loạiTôi từng mơ ước có ngày được đến AfghanistanUống chén trà thơm, ngồi giữa những anh emVắt kiệt lòng nhau bằng những đóa hoa senNhững kẻ sợ chiến tranh mang chiến tranh trở lạiCơn động đất số hai, cơn bão số baNhững tên hề ngồi ở các văn phòng xa hoaKhông cần biết những người tối tăm mặt mũiLo toan trồng một gốc đào dưới mưa xuânNhững cánh cửa tự do mở ra rồi khép lạiTrong lễ tang này tôi tới đứng nghiêm trước hàng bia mộThôi đi chúng ta đã mơ mộng quá nhiềuSao lại quên sự sống cầm trên tayQuên tình yêu như hạt muốiRồi sẽ qua đi những ngày đại dịchNhững ngày ta giãn cách với người yêu bằng mặt nạNhân loại vượt qua thời gian khốn quẫnNhưng không thể vượt qua chính lòng mình, như mùa hè không còn mậtĐành lòng sống những ngày vô vịQuên đi những ôm hôn rạo rực đất trờiTôi tự hỏi nhà văn nữ Koofi đang ở đâu, lưu lạc nơi nào trong lửa khóiTrong cuốn sách của mình, bà nói: “they often try to kill me”.Buổi trưa tôi đi dưới mây trời lắng nghe nhân loại tập nói lần thứ nhấtTiếng nói thiêng liêng, không phải nhiều lờiNhư khi em nghiêng người bên bờ suốiMê một cụm mây bayEm của lòng tự do, của tận cùng yêu thươngChống chất những đêm buồnMột dân tộc không có nỗi một kháng cự nàoMột nhân loại không có sự phẫn nộ nàoTrong khi khuôn mặt em đầy khói súng, nằm giữa ngã ba đườngMột ngày không cạo râu, một ngày không chải tóc, tôi đi dọc bờ mương, không biết nói với ai về nỗi buồn của mìnhNói ra chỉ tổ làm chúng cườiNhư một thằng điênAi quan tâm đến một vùng xa lạ?Đi theo đám tang dưới trời mưa không biết tên người chếtĐám tang của một đất nước đi tới tự do rồi sẽ có những đất nước khác đứng lên vì họNhư anh trai đỡ đần em gáiNhư người vợ đỡ đần chồng trong ngày nằm bệnhSau cơn mưa, tiếng một cành cây khô gãySau vườn, tôi thức dậy trong đêmNghĩ đến những cô bé Malala đang đi chân không ngoài bóng tốiTôi tắt ti vi, ném tờ báo vào đống rác, lại mở cửa đi ra đườngTrăng lưỡi liềm lộn ngượcMột mùi hương thơm phảng phất đâu đâyNhư khi cơn giận dữ đã qua, nỗi buồn man mác, lửa ma trơi chập chờnThấy con nai đi mãi giữa rừng sâu, qua suốiThế giới đẹp vô cùng, dòng nước mát lịmMáu ứa trên vết thương đã khôBão táp nhạt nhòaTôi viết bài thơ chẳng biết gởi cho aiChắc không có ai chịu đọcHay đọc mà lắc đầuNỗi buồn có mà như không có, ơ đẩu ở đâuVô duyên chi lạTôi mở tung các cánh cửaSau những ngày hạn hán, không khí ngột ngạtTôi muốn thở rào rạt đất trờiTôi trở lại chiếc võng ngoài hiên nhàNằm nghe tiếng dế thì thầmKêu trong cỏ, lắng nghe giọt lệ rơi trên máCủa một người em xaCuộc đời già mà vẫn thanh tânMột nhân loại già mà còn biết khócTrên trang giấy, rơi những chữ vỡ lòng.Nguyễn Đức TùngAugust 15, 2021
Thứ Sáu, 20 tháng 8, 2021
BÀI THƠ AFGHANISTAN – Thơ Nguyễn Đức Tùng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét