Nhà tôi nằm ở đường Trần Văn ơn, phường Một thuộc khóm Nguyễn Du.
Xóm tôi thực ra chỉ có 8 căn hộ trên một dãy dài khoảng 100m, không có nhà đối diện trên con đường có chiều ngang 4m. Đối diện với nhà chúng tôi là dãy tường dài của Toà Giám Mục Vĩnh Long - nơi này lúc nhỏ thì tôi nghe nói là đức cha Ngô Đình Thục ở. Một toà nhà đẹp kín cổng cao tường xây dựng theo kiểu Pháp.
Chiều ngày 12-8-2021 lúc 17h30 thì công an, dân quân bỗng ập đến kéo dây ngay đầu đường và dán lệnh phong toả. Hỏi ra mới biết có 2 ca dương tính ở đường Võ Thị Sáu nhưng cũng thuộc về khóm Nguyễn Du, thế là phong toả cả khóm, cả xóm tôi.
Tối đó tầm 20h thì cả xóm tôi được y tế đến test liền tại chỗ… Lạy trời, cả xóm đều âm tính và bình yên… và vài ngày sau chúng tôi lại được test đợt hai…
Có tham gia trực tiếp vụ test tôi mới biết rõ ràng cách làm việc và sự cực nhọc của cán bộ y tế như thế nào.
Họ phải trùm kín trong thời tiết nắng hay mưa… đứng làm liên tục…rất cực nhọc. Tôi bịt khẩu trang, mang bao tay và trùm kín lúc trước khi đi ST chỉ khoảng hơn nửa tiếng đã khó chịu, còn họ phải giờ này qua giờ khác…làm từ khu này qua khu khác thì đã thấy là thương họ lắm rồi…
Còn các em dân quân thay nhau 5giờ đổi một người, cứ thế trực 24/24 để đem lại sự an toàn cho dân…
Những ngày phong toả này chúng tôi nhận được sự trợ giúp của phường, của tổ trưởng khu mình về việc đi chợ thay nên sinh hoạt không xáo trộn và những bữa cơm vẫn đầy đủ món ăn mình cần. Với tôi như vậy thật là diễm phúc.
Phong toả hôm nay được một tuần thì các hộ đã nhận được 2 lần quà của nhà nước viện trợ gồm có gạo, mì gói, nước tương, nước mắm, đường và rau củ… Tuy không nhiều nhưng tôi thấy vui và cảm động vì sự quan tâm đến người dân. Nước mình còn nghèo thì thể hiện chia sẻ theo sự ít oi vậy…
Hôm nay, giữa trưa nắng lại nhận quà viện trợ. Nhìn các em đi phát quà mà thương. Và tôi cảm thấy vui cảm thấy mang ơn mọi người và cuộc đời này…
Vẫn còn những điều thật tốt đẹp. Những chia sẻ nghĩa tình…
Tôi mong mỗi người trong chúng ta hãy sống và giữ gìn sức khoẻ thật tốt cùng nhau ngăn chặn bệnh dịch lây lan…
Tôi thấy những BS, những y tá đã quá tải…có người nói trong nước mắt “các bạn hãy ở nhà, hãy cẩn thận giữ gìn chính mình là giúp chúng tôi. Chúng tôi mệt lắm rồi, đuối sức rồi…” Trái tim nào dù có cứng rắn đến đâu cũng phải mềm đau và rơi nước mắt…
Chưa bao giờ đất nước chúng ta buồn đau và mất mát thương tâm như thế này…
Việt Nam ơi, Sài Gòn yêu thương ơi…và tất cả chúng ta ơi hãy cùng nhau cố gắng và vượt qua… Tôi cầu nguyện và tin rằng đất nước chúng ta và cả thế giới sẽ đẩy lùi dịch bệnh trở lại cuộc sống bình yên hạnh phúc….
Buổi trưa, bầu trời rất xanh và mây trắng vẫn bay nhẹ nhàng chở hy vọng của tôi và lời nguyện cầu của tôi… Bình an cho tất cả.
Trần Mai Ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét