Nhà thơ Lê Văn
Trung
BÌNH YÊN
Có giây phút thật bình yên
Lòng như mây trắng bập bềnh trong sương
Áo vàng ươm gió vừa đông
Lạnh vừa đủ thắm môi hồng em tôi
Xa xa cánh én lưng trời
Báo tin rằng có một người về thăm
Cám ơn trời đất bao dung
Cám ơn em,
Một lần là trăm năm.
BỐN CÂU
1.
Đi suốt trăm năm đời rã mỏi
Loay hoay chưa cạn một ly buồn
Có lẽ đất trời xa quá đổi
Ta về nô giỡn giữa hư không.
2.
Hôm qua có kẻ đứng bên đường
Hỏi có mua giùm nỗi nhớ thương
Sao ta đành bỏ ta cô độc?
Sao ta đành nhìn ta hoang mang?
3.
Em hỡi trong đôi dòng lệ biếc
Là cõi tình xanh đã rụng vàng
Vườn Hồng ai ngỡ vườn Chia Biệt!
Tình nồng ai ngỡ tình ly tan!
BỮA TIỆC TRẦN GIAN
Tiệc đã tàn, rượu đã dần vơi
Ta ngồi thương tiếc cuộc tình vui
Ai về rót hộ giùm ta với
Một chút lòng pha men đắng cay
Trời bốn phương - người của bốn phương
Tình cũng mênh mang chảy mấy dòng
Ai về đây đếm giùm ta với
Chiếc lá vàng rơi chạm đáy lòng
Sao im lặng quá! Trần gian hỡi!
Tiệc tàn, rượu cạn, vắng tri âm
Ai thắp giùm ta từng ngọn nến
Tìm soi cho thấu cõi vô cùng
Sao im lặng quá! Hồn thiên cổ!
Những miếu đền xưa đã úa rêu
Ai gõ vào bia giùm ta với
Gọi vói tình thâm tự kiếp nào
Sao im lặng quá! Còn ai không?
Thức dậy mà nghe gió loạn cuồng
Thức dậy mà nghe hồi chuông đổ
Giữa cuộc trần gian tiệc đã tàn
Lê Văn Trung
09. 06. 20
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét