Nhà thơ Lê Văn Trung
BÓNG CHIM HUYỀN THOẠI
Có con chim lạ bay về
Làm rơi hạt lệ bên bờ chiêm bao
Gọi ngàn xưa, tìm ngàn sau
Tàn phai theo những sắc màu thời gian
Có con chim lạ xa đàn
Bay hoài vô định chưa tàn giấc mơ
Lệ người úa một câu thơ
Buồn rơi lên nấm hoang mồ tình xưa
Bay về đâu giữa hư vô
Tiếng kêu buốt nghẹn phút giờ tử sinh
Tóc người chảy một dòng sông
Có nghe sóng động chập chùng nỗi đau
Chim về đâu? Tôi về đâu?
Nghìn xưa nối với nghìn sau mịt mờ
Lệ người rụng một tiếng kêu
Còn nguyên tôi với niềm đau cuối cùng.
BÓNG MÂY THIÊN CỔ BÂY GIỜ CÒN BAY
Ta về nhìn bóng ta xưa
Bóng mây thiên cổ bây giờ còn bay
Ta về tàn cuộc thiên tai
Cạn cơn dâu biển, cạn ngày thanh xuân
Ta về như sóng vô âm
Vỗ vào hiu quạnh lạnh bầm máu xương
Ta về lạc giữa mù sương
Nghe sầu tận tận nghìn phương dội về
Dòng sông nào đợi chờ ta
Chảy về đâu những cơn mơ nhạt nhàu
Ta về lạc giữa đời nhau
Tay cầm giọt lệ nhớ màu mắt xưa
Bóng mây thiên cổ bây giờ
Còn bay với bóng đời ta mịt mù.
BÓNG QUÊ HƯƠNG
Nghe bạn nói trời Houston lạnh buốt
Nhìn mù sương thương sợi khói quê nhà
Tôi ở miền Đông đang mùa nắng hạn
Giọt mồ hôi bỏng rát đất cằn khô
Khi tàn cuộc cũng đành thân lưu lạc
Như dòng sông đã biệt cội xa nguồn
Kéo vạt áo lau khô dòng nước mắt
Phương trời nào cũng thấy bóng quê hương
Nghe bạn nói thèm một lần trở lại
Tôi ôm thầm trăm khát vọng ra đi
Mà vết thương chung vẫn còn sưng tấy
Lịch sử là những bi khúc phân ly
Tôi miền Đông, chẳng là tên lưu xứ
Cũng đau lòng buổi muối mặn gừng cay
Cũng canh cánh bên trời xưa áo lụa
Thuở vàng thu, vàng cả giấc mơ dài.
BÓNG TÌNH AI VỪA CHẠM GIẤC MƠ CHIỀU
Tôi cứ mơ màng nghe trong những chiều gió muộn
Tiếng của một người thảng thốt gọi tên tôi
Tiếng của một người nghe như tiếng của chiều rơi
Rất gần gủi mà vô cùng xa vắng
Và tiếng nói mang mang như tiếng đàn trải dài nhiều nốt lặng
Mà làm rung thanh sắc của hư vô
Mà làm rung nhịp phách những dòng thơ
(Ôi đôi mắt trầm hương môi ngà mắt ngọc)
Em có nghe không tiếng chiều rơi thảng thốt
Tiếng chiều rơi như tiếng lá tình bay
Như giấc mơ tôi chạm xuống vai gầy
Ôi phố thuở vàng thu Vàng lời nhung lụa
Ôi phố thuở quàng tay ôm vàng nỗi nhớ
Em qua phố vàng vàng lụa cõi thơ tôi
Không biết chiều đang gọi tên tôi
Hay tôi thảng thốt gọi tên người
Lời của gió? Của mưa?
Của vàng vàng ảo mộng?
Lời của thiên thu? Của trăng sao?
Của chiều phơi áo mỏng?
Bóng tình ai vừa chạm giấc mơ chiều
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét