Nhà thơ Lê Văn Trung
BỎ LẠI ĐỜI QUÊN
(Viếng linh hồn thi sỹ Phạm Ngọc Lư)
Đành bỏ lại dỡ dang trần gian mộng
Anh trở về tắm gội dưới trăng sao
Cõi vi diệu hồn anh bay lồng lộng
Trả lại tình trọn vẹn nghĩa thương đau
Các em hỡi! Những môi ngà mắt ngọc
Vói bàn tay níu gọi cõi vô cùng
Xin hãy thắp nồng nàn dòng lệ biếc
Tiễn anh về vời vợi cõi trời không
Các em hỡi! Những lụa là da thịt
Rướn bàn chân đốt ngọn nến bên trời
Xin tỏa hết sắc hương đời diễm tuyệt
Cho anh về sáng rực cõi rong chơi
Bỏ lại trần gian bỏ tình bỏ bạn
Bỏ ai ngồi bên một góc đời quên
Và tôi nữa, sẽ một lần bỏ lại
Trái tim còn nguyên vẹn ở trong em.
BỎ LẠI MÙA THU
Người bỏ lại Mùa thu tôi Và gió
Gió Vô tình Thổi rụng Một mùa thu
Người bỏ lại Mùa thu tôi Và nắng
Nắng Rơi bầm Giọt lệ Sót Trên mi
Người bỏ lại Mùa thu tôi Chiếc lá
Lá chưa vàng Nằm lạnh Tím hoàng hôn
Người bỏ lại Đường chiều tôi Một bóng
Bóng tôi buồn Như một Bóng mây
Ngày thì trôi Bóng tôi Còn đọng lại
Như tượng buồn Ngồi đợi Bóng mây bay.
BỎ LẠI MÙA THU
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Người bỏ lại mùa thu tôi từ độ
Trăng chưa rằm tháng tám lòng giăng mưa
Câu thơ ướt chảy dài theo nỗi nhớ
Câu thơ buồn đọng lại vũng sầu xưa
Người bỏ lại dấu chân tình rêu mục
Chiều tương tư giọt nắng úa bên trời
Câu thơ nghẹn như một lời thú tội
Câu thơ mềm như lệ ấm trên môi
Người bỏ lại mùa thu tôi từ độ
Gió vàng thu chưa nhuộm áo thu vàng
Câu thơ rụng như một dòng sương vỡ
Sương vỡ buồn trắng xóa cõi nhân gian
Người bỏ lại Thôi Đành thôi Bỏ lại
Trăng chưa rằm Khuyết mãi cuộc trăm năm
Tôi về giữa vườn thu xưa réo gọi
Gọi tên người vọng suốt cõi tình không.
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét