CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2025

ĐÁM MÂY BAY LẠC QUA NÚI ĐÈO SƯƠNG - Trần Vấn Lệ



Một hôm tôi về ghé thăm trường cũ... Tôi đứng chỗ đó - cây khuynh diệp xưa... Bao nhiêu nắng mưa không là Quá Khứ!  Lệ tôi vẫn nhỏ xuống cỏ sân trường... Nghe yêu nghe thương trái tim dồn dập!
 
Tôi đứng như nấp - nhìn bà Cai đi cầm xấp giấy gì (chắc đến từng lớp?).  Văn thư ngộp ngộp... Thời nào...thào nời!  Tôi nhớ những lời tôi nói hồi đó. khi bà Cai vô... học trò vô tư cười cười quen thuộc!  Các em đi học... là để ăn quà.  Quán trường không xa... có khi ăn chịu!  Một thời khó hiểu sao mà quá thương!
 
Một thời khói sương mưa nương triền núi, Đà Lạt lủi thủi ông Thầy trở về!  Muôn dặm sơn khê hai dòng nước mắt.  Chao ôi Hạnh Phúc mình còn... mình còn áo bay... mình còn tóc bay... những em trò cũ!  Tiếng chuông trường hú...dập dồn dập dồn...
 
*
Tôi thật có buồn:  Không ai chào hỏi!  Tôi nào có nói lời chào ai đâu?  Tôi là tôi sao, người đi trên lộ - tôi dừng chỗ đó (mỏi chân thì dừng).  Tôi ngó ngôi trường.  Ngó rừng.  Ngó núi. Bắt làn gió thổi hít phấn thông vàng...
 
Đà Lạt mênh mang...
Đà Lạt Yêu Quý!
Ôi hai Thế Kỷ... Con tàu tốc hành!
Tôi từ tóc xanh bây giờ tóc bạc.
Đám mây bay lạc qua núi đèo sương...
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét