Tôi thật có buồn: Không ai chào hỏi! Tôi nào có nói lời chào ai đâu? Tôi là tôi sao, người đi trên lộ - tôi dừng chỗ đó (mỏi chân thì dừng). Tôi ngó ngôi trường. Ngó rừng. Ngó núi. Bắt làn gió thổi hít phấn thông vàng...
Đà Lạt Yêu Quý!
Ôi hai Thế Kỷ... Con tàu tốc hành!
Tôi từ tóc xanh bây giờ tóc bạc.
Đám mây bay lạc qua núi đèo sương...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét