Tháng 6, nửa năm, còn một ngày...mà trời không gợn chút nào mây! Nếu đêm có nắng... thì không lạ! Nóng quá, lá vàng trong gió bay!
Nóng quá, bé thơ quăng cái nón, ôm chầm chân Mẹ lại buông ra! Mồ hôi ráo được vài ba giọt, cái miệng hồng như một nụ hoa...
Có lúc cũng quên Trời, Chúa, Phật... Nhiều khi chỉ nhớ... Tổng Bí Thư. Mà...Ngài như một người đang bệnh, ánh mắt như chìm trong giấc mơ?
Nam Bắc giang sơn liền một cõi, rừng càng quang đãng, núi mòn thêm. Dân từ bốn chục lên trăm triệu, hòa hợp quên rồi anh với em!
*
Ba que nhang thắp... đời thơm ngát. Từng bát cơm đầy gạo Sóc Trăng! Mà ngộ ghê nha: Sao chỉ một, sáng ngời hơn cả tỉ vầng trăng!
Đứa bé thơ rời chân của Mẹ, chạy vào bụi cỏ... giống con nai. Nó đưa tay giụi hai con mắt. Mẹ gọi con ơi...tiếng thật dài!
Ai cũng thắp nhang, mình thắp tạ (*)! Nhớ Tô Thùy Yên! Thương Tô Thùy Yên! Người về một bóng con đường lớn...Đại Lộ Trần Gian Không Bảng Tên!
Trần Vấn Lệ
(*) Tựa đề một bài thơ của Tô Thùy Yên, năm 2004. Nguyên văn trên wikipedia Việt Nam:
THẮP TẠ(Tặng Huỳnh Diệu Bích)Trăm năm đã chẳng nề hà...Một mai nàng lên núi chan chứaHỏi tìm cho gặp đá tiên tri...Về sau, đời có ra sao nữaCũng đã đành tâm sẵn một bềĐá, chẳng đá nào lên tiếng với...Nàng đi thôi đã nát chân hồngNghe con vượn ẩn thân khóc hốiMột lần bỏ lỡ chuyến lìa nonMột mai nàng vô rừng u ẩnNhặt trái nưa về nhuộm dạ sầuThấy trăm họ cỏ cây chen quấnNương náu nhau mà tội nợ nhauCon loan, con phượng bay đâu lạcĐến nỗi nào, sao chẳng gọi bầy?Nếu như hoa biết chiều nay rụngÂu cũng vui mà nở sáng nayMột mai nàng qua cầu cam mặcMưa nắng gì thôi cũng một thì...Rau hạnh, rau vi từ lúc cóChưa từng nguôi biếc bãi Kinh ThiCửa đẩy lầm, vô lường cuộc diện...Ba ngàn thế giới đã nhà chưa?Lâu ngày, thân thế rách như gióThấy lại mình như kẻ đáng ngờ...Một mai nàng đến thành hoa gấmHát một chiều, tiền tưởng ngập chânVui nốn náo trời, thốc tháo biển...Một lần, thử đổi bỏ chân thânGà nửa khuya gáy xộ trăng muộnAi hồ nghi lộn kiếp bên này?Con chó khóc tru ngoài địa giớiNgờ ngợ người góc biển chân mâyMột mai nàng ra bãi vô địnhNhìn sông đổi lòng, nhìn núi chuyển chânMây bay bay như những vẫy biệt...Nàng đứng cho tàn như một nén nhangThắp tạ càn khôn một vô íchThắp tạ nhân quần một luyến thươngBiển Đông đã một ngày xe cát...Khuất giạt, mơ lai kiếp dã tràngTô Thùy Yên7.1998
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét