ĐÊM PHỐChiều thị thành rộn rãVề đâu bầy chim xaNgười và xe hối hảPhía trời quê nhạt nhòaHàng dừa xanh trước ngõGiàn bí bầu đương hoaChuối vườn sau trĩu quảBếp quê nỗi nhớ nhàChiều thị thành nghèn nghẹnDa diết khói đồng xaPhố muôn màu lấp lánhKhuất trăng sao quê nhàĐêm trở mình nghe phốTiếng chổi khua xạc xàoNgỡ như bàn tay mẹQuét lá ngoài hiên sauVọng trời quê đêm phốGiấc mơ nghiêng chòng chànhLòng ta neo phía ấyTạ lỗi nhé thị thành...NGÀY KHÔNG ĐƠN ĐỘCChào tôi bằng lời ban mai trong vắtTiếng hót trong vòm lá khép hờBầy sẻ tinh nghịch vờ giấu mặtMùa thu xòe nở những li ti hoa vàngĐâu đó mùi hương ổi chínTôi đếm những thanh sạch đang ùa vào lồng ngựcĐám mây trời đang chầm chậm mỉm cườiĐôi khi niềm hạnh phúc thật giản đơnKhi lặng ngắm từ xa dáng mẹ ngồi cùng cha tỉ tê câu chuyện buổi sángTrong gian bếp chật chội thơm lừng vị cà phêTôi vờ làm chú mèo lười ngái ngủTrộm nghe những câu chuyện không đầu không cuốiTrong khu vườn của riêng mìnhGạt bỏ những giấc mơ trời trăngNày hỡi bầy cổ tích một thời lung linh huyễn ảoTôi biết mình đang chạm tay vào một điều có thậtNgân dài những hồi chuông...Tịnh Bình(Tây Ninh)
Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2024
ĐÊM PHỐ, NGÀY KHÔNG ĐƠN ĐỘC – Thơ Tịnh Bình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét