Đi tìm một nụ hoa hồng trắng, không thấy nên em hái nụ vàng. Em bảo anh cầm em thổi nhẹ, mỉm cười, em nói: một ngày tan...
Hoàng hôn lúc đó nhìn em nói: nước mắt ngươi còn xanh đại dương! Em gục đầu lên bờ ruộng ngủ, em quên lúc đó có mù sương...
Em thành hoang đảo đêm sao hiện, anh thấy bàn tay em nở hoa, không phải hoa vàng em mới hái mà hoa xanh biếc ánh trăng tà...
Em-không-gian-mở bao trùm khắp bốn biển năm châu, cả mái đình. Em đẹp đến nhành dương liễu cũng chiều em chơm chớp lá rung rinh...
Em đẹp đến anh cầm bút bẻ từ nay không động bước chân ai. Một em thôi đã đường thiên lý suối nở hoa vàng thơm nắng mai...
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét