Em thả buồn xuống biển, biển giạt sóng lên bờ...Tôi thấy nó thành thơ và tôi ngồi xếp chữ!
Buồn. Chỉ bốn chữ đó... tôi xếp hoài cứ loang...Sóng biển cuốn cái buồn thành nụ hoa mắc cỡ!
Tôi ôm em, hoa nở trước mặt tôi thật duyên. Tôi nâng hoa nghiêng nghiêng, tôi hôn em một miếng...
Hình như em tê điếng, đau em chăng cái răng? Em nhăn nhăn nhăn nhăn... cái gì tôi không biết!
Mà thât lòng tôi thiệt biết rằng em có đau nên tôi nói ôi chao... để anh hôn chỗ khác...
*
Chiều xuống, biển thật mát, Hoàng hôn, hoa bỗng vàng, tôi giống người giàu sang cất vàng trong áo ngực...
Tôi thấy em thành tóc rồi thành ngọc thành ngà. Hình như tôi đi xa lạc mất rồi thành phố!
Em bình yên, em thở, em mở đôi mắt tròn, mắt em có chữ buồn, tôi không hôn mà cắn!
Em ơi yêu em lắm...Cắn cho em hết buồn. Từ nay mỗi hoàng hôn không mưa mình ra biển!
Đó là lời tôi hẹn với em từ ngàn xưa... Đó cũng là bài thơ tôi đặt tên Kiều Diễm!
Em là loài chim hiếm!
Em, Nụ Hoa Hoàng Lan!
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét