CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2023

THƠ TÌNH LÝ THỤY Ý




Giới thiệu nhà thơ nữ Lý Thụy Ý
 
Lý Thuỵ Ý tên thật là Nguyễn Thị Phước Lý, sinh ngày 02/4/1947, quê nội ở Quảng Nam, quê ngoại ở Thừa Thiên - Huế, là một nữ văn sĩ, thi sĩ nổi danh từ trước 1975, khởi sự viết cho tuần báo Văn nghệ tiền phong, thư ký toà soạn tờ báo này trông coi mục Văn nghệ kaki (Văn nghệ lính).
Sau 1975, Lý Thụy Ý bị cải tạo cùng các nhà văn, nhà báo Thanh Thương, Lý Đại Nguyên, Doãn Quốc Sỹ, sau đó về Sài Gòn lập gia đình, tiếp tục viết văn, sáng tác.
 
Xin giới thiệu một số bài thơ của Lý Thụy Ý sau đây:
 
LÍNH MÀ EM!
 
Mình trách anh hay hồi âm thư trễ
- Em đợi hoài! Em sẽ giận cho xem
Thư anh viết: - Bao giờ anh muốn thế
Hành quân hoài đấy chứ - Lính mà Em!
 
Anh gởi về em mấy cành hoa dại:
- Để làm quà không về được Noel
Không đi lễ nửa đêm cùng em gái
Thôi đừng buồn anh nhé - Lính mà em!
 
Đêm biên giới kê đầu lên báng súng
Trăng tiền đồn không đủ viết thư đêm
Nên thư cho em nét mờ, chữ vụng
- Hãy hiểu dùm anh nhé - Lính mà Em!
 
Qua hành lang Eden ghi kỷ niệm
Buổi chiều mưa hai đứa đứng bên thềm
Anh che cho em khỏi ướt tà áo tím
- Anh quen rồi, không lạnh- Lính mà em
 
Ngày về phép anh hẹn mình dạo phố
Tay chinh nhân đan năm ngón tay mềm
Mình xót xa đời anh nhiều gian khổ
Anh cười buồn khẽ nói:- Lính mà em!
 
Ghét anh ghê! Chỉ được tài biện hộ
Làm “người ta” càng thương mến nhiều thêm
Nên xa lánh những cuộc vui thành phố
Để nhớ một người hay nói LÍNH MÀ EM!
 
                                                       (1967)

 
BÔNG HỒNG MÙA XUÂN
 
Chuyện tình đẹp nhất trong những chuyện tình
 
- Bán tôi một bông hồng đi, cô bé
Đóa nào tươi, còn búp nụ mịn màng
Tôi ngước lên: - Xin ông chờ tôi lựa
Một bông hồng… vừa ý nghĩa, vừa sang
 
Khách mỉm cười: - Cô thật tài… quảng cáo
Thế… hoa hồng mang ý nghĩa sao, cô?
Tôi bối rối: - Hình như người ta bảo
Nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ
 
- Cám ơn cô. Giá bao nhiêu đấy nhỉ?
Tôi lắc đầu: - Thôi, xin biếu không ông
Một đóa hoa không bao nhiêu ông ạ
Rất mong ông “làm người đẹp vừa lòng”
 
Khách bỗng nhìn tôi, mắt như xoáy lốc
- Cô bé lầm. Tôi không tặng người yêu
Thằng bạn thân tuần qua vừa ngã gục
Một bông hồng… cho nó bớt quạnh hiu
 
Nhưng… cô phải nhận tiền tôi đi chứ
Hoa cho không… rồi mẹ mắng làm sao?
Tôi cúi mặt: - Xin gởi người xấu số
Chuyện của ông… làm tôi bỗng nghẹn ngào!
 
Khách quay đi - Áo hoa rừng đã bạc
Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng
Tôi bất chợt đưa tay làm dấu Thánh
(Mẹ… giữ gìn cho “người ấy” bình yên)
 
***
Trời đầu xuân còn vương vương sắc lạnh
Nắng vàng mơ má con gái thêm hồng
Tôi bâng khuâng nhớ đến người khách lạ
(Mình nhớ Người - Người có nhớ mình không?)
 
Chiều hăm chín phố phường sao tấp nập
Người ta vui từng cặp đẹp bên nhau
Mắt tôi lạc… rồi bỗng dưng bừng sáng…
…Phải Anh không? Người khách của hôm nào?
 
Tim đập mạnh sau áo hàng lụa mỏng
Anh đến gần… lời nói cũng reo vui
- Sao cô bé… Hàng hôm nay đắt chứ?
Cô nhớ tôi… hay cô đã quên rồi?
 
Hành quân xong, tôi vừa về hậu cứ
Ghé ngang đây xin cô một bông hồng
Và… mong cô cho tôi xin lời chúc
“Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng”
 
Tôi bỗng nghe như tim mình thắt lại
Gượng tìm hoa rồi trao tận tay người
Khách nhìn tôi, mắt bỗng dưng dịu xuống
Đầy đăm chiêu và nghiêm lại nụ cười:
 
- Xin lỗi cô, nếu lời tôi đường đột
Nhưng… thật tình tôi không thể nào quên
Người con gái trong một lần gặp gỡ
…Nhớ thật nhiều… dù chưa được biết tên
 
Một bông hồng… như hôm nào cô nói…
…Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ
…Tôi run tay nhận hoa hồng Người tặng
Sự thật rồi… mà cứ ngỡ đang mơ…
 
                                                    (1973)

 
VÌ…
(Viết trong mùa hè đỏ lửa)
 
Vì tất cả những người trong cuộc chiến
Đều mỉm cười chấp nhận chuyện chia ly
Vì chúng mình là người trong cuộc chiến
Em không buồn khi tiễn bước anh đi
 
Vì hai tiếng Việt Nam trìu mến quá
Nên hàng hàng lớp lớp tiếp chân nhau
Vì mãnh đất quê hương kiều diễm quá
Nên hoa ngụy trang áo chiến chóng phai màu!
 
Vì Trường Sơn còn kiêu hùng ngạo nghễ
Nên từng đoàn chim sắt lướt tung mây
Vì Cửu Long còn từng cơn sóng vỗ
Nên tàu đi những chuyến hải trình dài
 
Vì thương người bên kia bờ vĩ tuyến
Nên vạn bàn tay chung sức đắp con đường
Còn ngăn cách bởi dòng sông Bến Hải
Và nhịp cầu mang hai chữ Hiền Lương!
 
Vì dưới bóng quân kỳ bay phất phới
Còn những người lính trẻ đứng hiên ngang
Nên như ngày xưa tiễn Người ra quan ải
Em hai tay nâng rượu tiển đưa Chàng…
 
                                                (1972)
 
 
LỤC BÁT TÌNH YÊU
 
Từ Ta quên chất rượu cay
Không say vì rượu, Ta say vì người
Màu son thiếu phụ vẫn tươi
Nên người bỏ thú rong chơi một mình
 
Dỗi hờn chúm chím môi xinh
Lẳng lơ Ta hát tâm kinh dối đời
Chân phương từ độ yêu Người
Hồn nhiên như thuở đôi mươi dại khờ
 
Sá gì những giọt thu mưa
Người dư bản lĩnh, Ta thừa thuỷ chung
Dây leo quấn quít thân tùng
Gội sương tắm nắng từ thung lũng hồng
 
Ta làm con bé hát rong
Giày thô áo vải theo chồng phiêu du.
 
 
TÌNH ĐẦU, TÌNH CUỐI
 
Một lần trong tay nhau anh hỏi
"Em yêu anh tình cuối hay tình đầu"
Thoáng buồn trong mắt sâu
Em ngập ngừng bối rối
 
"Một thủa yêu anh" trở thành gian dối
Là em đánh mất rồi, hoa mộng ngày xanh
Tình buổi đầu tiên hoa bướm dại khờ
Em trót lỡ trao người đến trước
 
Tàn phai mơ ước
Giờ anh hỏi lại làm gì
Cho niềm đau trở giấc?
Thương cho em
Giấc mộng xưa gãy đổ
Buồn cho anh.. tình đến muộn màng
Em bối rối thì thầm
“...Giờ yêu anh tình cuối!”
 
 
TA Ở ĐÂY... MÀ, MƠ CỐ HƯƠNG!
 
* Viết cho những Người Lính của tôi.
 
có người đôi lúc lên cơn uất,
xé chiến bào xưa, rũ rượi cười.
tay ôm củi mục... như ôm súng,
mặt bừng cơn giận tuổi đôi mươi.
 
có người lặng lẽ ngồi trong góc...
một quán café cuối xóm nghèo.
hóng mắt chờ tàn phiên chợ sớm,
đón người con gái mắt trong veo.
 
có người không nhớ mình thua cuộc,
(có đánh đâu... mà , cứ bảo thua!? )
mắt trừng, súng gãy, tan hàng sớm...
súng đạn vờn nhau - giống chuyện đùa!?
 
một nửa trăm năm, đầu chớm bạc,
mộng tình: còn ủ kín trong tim,
mộng đời: tàn lụi theo cơn lốc,
thức giữa đêm đen, mải miết tìm...
 
thỉnh thoảng, bạn về từ xứ lạ,
gượng cười, kể chuyện sống tha phương.
nghẹn nuốt trở vào câu cửa miệng:
- ta ở đây... mà, mơ cố hương!
 
                                Lý Thụy Ý

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét