TRỞ VỀ QUẢNG TRỊ
Khi tôi trở về Quảng Trị
Nhìn lệ đá trên rêu Cổ Thành
Bờ sông Thạch lẳng lơ nền gạch mới
Đường Gia Long quán cóc thế cây xanh.
Tôi lạc lõng nhìn phố yêu xa lạ
Nhạt nhòa hương tha thiết của một thời
-Đâu bờ cỏ màu bông lau trắng xóa,
Cổ thụ dài nghiêng bóng, gió vi vu ?
Nhìn bờ bắc Nhan Biều xưa cẩm tú
Tưởng trong lòng hoa bắp, cải lung lay
Nay án ngữ những vồng cao đất đỏ
Đỏ mắt nhìn, đỏ nỗi nhớ như say.
Chẳng một chuyến đò ngang nào qua lại
Không còn ai áo trắng nép bên hoa
Em, linh hồn của cả một thời xa
Không để lại một chút màu thu thảo.
Tôi bật khóc quay về trong ảo não
Chiều đang lên bóng tối xóa đôi bờ
Cảnh đâu còn hồn cũ, hóa bơ vơ
Đêm sắp xuống chốn xưa, người ngơ ngác
TÔI TRỞ VỀ
Tôi trở về loanh quanh vòng thị xã
Nhẩm tên đường nhớ tên bạn ngày xưa
Đo bước đi tìm lại chút hương thừa
Những dư vị trong mơ hồ kỷ niệm.
Tôi trở về chốn yêu thương để kiếm
Ánh mắt trong còn sót đọng không gian
Âm thanh xưa còn vọng cõi mơ màng
Mùi thân ái còn vương trong nắng mới.
Tôi trở về con sông xưa vẫn đợi
Dòng nước kia thổn thức chảy qua chân
Bến đò ngang đi lại biết bao lần
Em áo trăng nay chỉ còn trong mộng.
Tôi trở về mái trường xưa, gió lộng
Màu thời gian xóa sạch chốn tôi ngồi
Trường bây giờ còn lại vách tường vôi
Thầy, cô, bạn có còn đâu để thấy.
Tôi trở về đi tìm tôi ngày ấy
Ngẫm lại đời sau năm tháng đua chen
Mình thấy mình vừa lạ lại vừa quen
Thởi gian hỡi, đau lòng tôi trở lại !
Châu Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét