CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2025

TÔI CÒN ĐÂY THƠ CÒN CHÚT XÍU – Thơ Trần Vấn Lệ


   

Ngày hôm qua qua... là Ngày Xưa!
Một hôm thôi! Hỏi, có ai ngờ?
Thời gian chớp mắt như bừng tỉnh
Giấc ngủ hồi nào.  Một buổi trưa?
 
Hàng cau vẫn xanh trong vườn mình
Tôi đi tìm Ngoại thấy mông mênh...
Này cam, này quýt, này chanh, ổi
... mà Ngoại đâu rồi?  Vườn vắng tênh!
 
Ngoại của tôi kia:  Một góc vườn
Mộ Ngoại cài bia thấy quá thương...
Má tôi nói Ngoại già trăm tuổi,
Ngoại bệnh.  Rồi thôi.  Ngoại chẳng còn...
 
Tôi nói: Con còn nghe tiếng Ngoại
Trưa nào, nằm võng, Ngoại ru em...
Thằng em tôi nhỏ nằm bên Ngoại
Cái mặt thằng em mắt nhắm nghiền...
 
Má nói:  Con giờ, con chẳng biết
Em con hết nhỏ, lớn rồi nha!
Nó như con vậy, hai thằng Lính
đến Má đây rồi, cũng sẽ xa...
 
*
Má nói tôi nghe.  Rơi nước mắt
không ngờ quá khứ cứ như mơ...
Ba năm tôi Mỹ, thư em viết:
"Má mất rồi anh, một nấm mồ!"
 
Tôi khóc?  Không mà!  Tôi chẳng khóc
Trời ơi là Má, Ngoại... không còn!
Hôm qua, mới đó mà xưa quá,
Tôi nhìn trong gương tôi hoàng hôn...
 
Mới có hôm qua... mà quá khứ!
Bao nhiêu núm ruột hóa nên mồ...
Bia mờ nét chữ ai tô vẽ
Không lẽ bây giờ một chút thơ?
 
                             Trần Vấn Lệ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét