Thủ phạm của nó là nhà thơ của “Bên kia Sông Đuống” và đồng phạm là nhà thơ Hoàng Hưng (Hoang Thụy Hưng).
Ngồi đọc lại những chuyện cười ra nước như thế này, tự hỏi, cái “ấu trĩ” ấy đã hết chưa, hay chỉ đang “tự chuyển hóa” sang những hình thức khác? Lại nghĩ, nếu những nhà đương quyền, từ an ninh, tuyên giáo, họ chịu khó đọc về những vụ án kiểu này trước khi ngồi xuống ghế, thì chắc chắn những bi kịch đã không thể tiếp diễn mãi như thế. Vì chúng quá kỳ dị, quá bi hài. Tôi có một lòng tin ngây thơ rằng, không ai có thể sau khi biết những việc như thế trong quá khứ mà vẫn có thể lặp lại nó. Nhưng họ vẫn lặp lại, có lẽ chỉ vì không biết?!
Những nghĩ suy, vui buồn, sướng khổ của con người, là hoàn toàn tự nhiên và lành mạnh. Một xã hội chỉ có thể trưởng thành khi hiểu điều ấy, biết tôn trọng và biết nâng niu những tình cảm tự nhiên, nhân bản đó của con người. Không ai có thể sống được nếu cả đời chỉ được phép vui tươi, phấn khởi, “phơi phới dậy tương lai”.
Trong một trưa mùa đông năm 2025, ngồi nghe lại giai điệu của Mùa xuân đầu tiên, lòng tự hỏi lòng, Bao giờ người biết yêu người? Bao giờ…?
Thái Hạo

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét