Nhà
thơ Trần Vấn Lệ duyên vẽ theo yêu cầu của Nguyệt Mai
Lạnh! Lạnh thêm
từng buổi sáng... Tháng Chạp tháng-Noel!
Kim đồng hồ nhích lên, mặt trời thì cứ ngủ...
Mười ngày nữa, tôi nhớ: Chúa sinh một đêm Đông. Ai có như tôi không? Mong ai cũng bình thản...
Có lẽ tôi đáng chán:
người-không-việc-chi-làm... nên chỉ biết than van: "Mỗi Ngày Trời
Thêm Lạnh!".
Nhỏ, bị phạt, bị đánh.
Lớn, đi Lính... bị la. Tôi từ nhỏ
tới già chỉ hít hà... Giời Lạnh!
Dân Đàng Ngoài không đánh mà lấy được miền Nam! Dân miền Nam lang thang... không thấy ai ra Bắc.
Lá bùa Tàu linh thật!
Chỉ cần chữ Việt Nam là bọn nó tan hoang... chạy theo Tổng Thống Thiệu!
Chạy tới đâu cũng thiếu khi đếm lại người thân! Nhưng... kệ nó, không cần! Noel mừng Chúa trước...
*
Tôi, người Lính bạc nhược, vọc nước rửa bàn tay. Vua Duy Tân nói Hay: "Tay dơ lấy nước rửa!".
Nước mình... từ muôn thuở, muôn đời vẫn Nước Non!
Chúa sinh trong đêm Đông! Lạnh buốt. Trời lạnh buốt...
Nhớ Tản Đà, tôi nuốt từng giọt nước mắt tôi!
"Nước
Non nặng một nhời thề:
Nước
đi đi mãi... sẽ về với Non!" (*).
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Tản Đà, bài "Nhời Thề Non Nước".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét