Lá vẫn xanh màu ngoài kia muôn thuở.Tình vẫn đầy như buổi nọ ban sơ.Mà da bỗng nhăn, chân yếu, mắt mờ.Lòng thầm trách thời gian ôi nghiệt ngã.Nắng vẫn lên một màu vàng óng ảMấy tơ trời vương vấn giữa cành si.Chích bông ơi vui bước nhảy nhót gìCó hay chăng một tâm tình bên cửa?Người đứng lặng giữa muôn trùng sóng vỗTrong thinh không như biển cả vọng về.Trần gian nầy dẫu thôi hết đam mêVẫn lộng lẫy một vùng trời ký ức.Có ồn ào buồn vui cùng nước mắtCó lặng im hờn dỗi cả trời khuyaCó sao đêm nhè nhẹ tiễn chân điCó sương sớm trên mắt người chờ đợi.Người hay chăng, nhớ thương là vời vợiLà phố phường hoang vắng mãi chen nhauLà tháng ba cùng tháng bảy mưa ngâuLà mắt lệ rưng hoài trên mi mỏi.Là tình đẹp nên tình nồng không tuổiLà tay buồn đưa mãi giữa trời khôngLà bao la, hay bát ngát, mênh môngLà ngôn ngữ chẳng bao giờ nói hếtLà bước khẽ giữa ngày thu diễm tuyệtLà lắng nghe trong im ắng vô cùngChuyện đất trời xanh biếc những tình chung.Phan Quỳ
Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2025
LÀ BAO LA, BÁT NGÁT HAY MÊNH MÔNG... – Thơ Phan Quỳ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét