Tháng Môt San José, hết mưa, hoa quỳ nở... Đó là một
niềm nhớ cho ai từ đó đi!
Tôi xa San José cũng ba mươi năm đã. Nhiều khi lòng nhớ quá mà làm sao lên xe?
Người mình đi xa quê... xe đò đem qua Mỹ! Đường Mỹ đường thiên lý, xe bus có, chậm
rì...
Lên xe đò thầm thì, ai thích gì cứ nói, không biết gì
cứ hỏi, im lặng thì ngủ thôi!
Bốn trăm dặm... tuyệt vời, dọc đường hoa và cỏ, nhiều
ngọn đồi nho nhỏ nối nhau thành núi cao...
Những con bò trong rào, xe ào ào, mặc kệ. Vài con suối nhỏ bé, vài con nai săm soi...
Tôi thích hoa trên đồi, hoa quỳ nở thưa thớt, tôi nhìn
tưởng Đa Phước, tôi nhìn tưởng Trại Hầm...
Mỹ giống giống Việt Nam! Núi xanh như Đà Lạt... mà đời tôi mất mát, thở
dài, quên được không?
*
Xe đi ngang cánh đồng... Xe vào vài thị trấn. Xe dừng một vài chặng... rồi tăng tốc chạy
hoài!
Mười năm trước lai rai tôi đi vì công việc. Mười năm sau thất nghiệp...Thôi thì... một
bài thơ!
"Tiếng Bên Trời", bạn đọc chưa? Một tập thơ rất cũ, trăm năm xưa, quá khứ, vẫn
mới, như... chiêm bao!
"Mười
năm xưa, mười năm sau,
một
hình bóng cũ xóa màu thời gian...
Cầm
như đã lỗi nhịp đàn,
Cố
Nhân ôi bấy ngỡ ngàng Cố Nhân!" (*)
Trần Vấn Lệ
(*)
Tập thơ Hà Liên Tử, "Tiếng Bên Trời" xuất bản tại Sài Gòn thập niên
1950.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét