Một mai sau cơn mê, qua cuộc đời bềnh bồng...
Cánh đồng cỏ, bạn thấy: Đó là một Nghĩa Trang. Bạn không thấy hoa vàng mà hoa tím. Đẹp chứ?
Đất bằng phẳng, không mộ. Đừng nghĩ thế mà lầm! Đây, yên nghỉ ngàn năm... của nhiều người đã chết!
Một người đi mải miết, hoa tím nở trên đầu. Tím! Ôi tím, một màu, lòng nào vui cho được?
Bao nhiêu người đi trước, hoa tím nở tiễn đưa... "người đi độ trước mình đưa tiễn, đến lượt mình đi... (*) hoa tím bay!
Tôi, hết phố, tới đây: cổng nghĩa trang rộng mở. Nhớ Phạm Tăng (*), tôi nhớ: Hai Câu Thơ Nghẹn Ngào:
(*) "Người đi độ trước, mình đưa tiễn... Đến lượt mình đi - vắng một người!". Biết thế ... là khi mình đã chết... còn câu thơ để gió bay hơi?
*
Còn chừng tháng nữa, mùa hoa tím. La Jacaranda buồn. Xa. Xa. Xa... Tôi mở giấy, nhìn, trang giấy trắng, mực trào ra, tím,... sẽ phôi pha?
Tôi viết gì đây? Hay chẳng viết?
Viết chi thì cũng chuyện quê nhà!
Chuyện đi, về lại, chia rồi tụ
Non Nước... trong thơ của Tản Đà!
Ông Tản Đà đi năm mốt tuổi, đường về Tiên Cảnh hoa nào bay?
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét