Nhắm mắt lại, nước mắt, cứ chảy ra... là Vui? Nhắm mắt lại, thở thôi... ôi chao mình còn sống!
Muôn năm... Ngày Giải Phóng! Bao nhiêu năm kiếp người? Mẹ, Cha đi đâu rồi... Tôi tù về cứ hỏi!
Chiến tranh, Má đóng "gói" đem vào rừng, cho ai? Cậu Mười bỏ đời trai sau mười năm ra Bắc,
Anh Hai chân còn một, chống gậy đi lãnh lương! Cậu Tám ở Côn Lôn... ít nhiều được han hỏi!
Má về nằm bên Ngoại, Cha bên Nội. Mồ! Mồ! Con thì đi ở tù, khiêng gỗ hò... hò dô!
Hạnh Phúc nhờ Cụ Hồ. Có nhà nhờ...theo Ngụy... bây giờ không cãi lý. Sống thái bình là Vui!
Hết cái thời chia đôi, bây giờ là thống nhất, bây giờ là bao cấp... rồi bao bố...dĩ nhiên!
Hãy chờ đợi Kỷ Nguyên - Cái Kỷ Nguyên Mới Mẻ. Lãnh Tụ đang nói thế, Nhà Nước đang thu gom...
Toàn dân lại Biết Ơn! Biết Ơn! Sống và Sống! Thở than là Phản Động! Hy Vọng...Bao Cao Su!
Từ Cách Mệnh Mùa Thu đến bây giờ: Đời Mới. Có ăn và có nói... năm mươi năm...cờ bay!
*
Tôi rút nhang từng cây cắm xuống từng nấm đất. Tôi không lau nước mắt... Anh Hai tôi đứng cười...
Mây trên trời cứ trôi...Trôi về đâu, không biết. Ôi con sông chảy siết xanh biếc cánh đồng dâu!
Cùng ngó lại mà cùng chẳng thấy...
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu!
Ngàn dâu xanh ngắt một màu,
Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai? (*)
Trần Vấn Lệ
* (Thơ Đoàn Thị Điểm, Chinh Phụ Ngâm Khúc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét