GIÔNG Một góc đang mắc nghẹn,từng cụm mây nuốt vào.Bình thản gió ve vuốtcoi chuyện này ra sao... Rồi oi bức kéo đến,nước bục tràn dầm dề.Để thiên hạ biết mặtxem bà trời xả nư. Cỏ cây cười ha hả,tốc váy cô đi đường... Lê Phước Sinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét