KHÚC CUỐIMảnh gương trăng lấp lóSao không nói gì để mặc chiều đi...?Giấc mơ trôi trôi vô địnhKhum tay không kịp vớt nữa rồiAi gỡ vành trăng neo tóc rốiĐể cả đêm dài xô nghiêngBiết mình không thể nấp vào bình yênCơn sóng đời ầm ào chộn rộnBãi cát trắng chỉ là nơi bàn chân tạm dừng nghỉ mệtMột bóng cây vỗ về qua cơn say nắngHành trình mải miếtRồi phải tiếp tục đi...Hỡi cánh hoa thiêm thiếp trong vườn sáng nayBiết nói gì đâyKhi héo úa gọi tên mìnhRồi bao lâu phải rơiTa chợt thương nức nở cuộc ngườiNhững chia ly đắng chátSao không níu được gì hỡi trống rỗng bủa vâyHơi thở lặng im giữa trùng trùng huyên náoNgười nhìn người trong dư lệ mờ hoenBiết trăn trối gì đâyNhặt tiếng chim lên cơn hen ngày vộiGiấu vào phong phanh lồng ngựcNơi buồng tim đang hấp hối nhịp tàn...Tịnh Bình(Tây Ninh)
Thứ Hai, 4 tháng 12, 2023
KHÚC CUỐI – Thơ Tịnh Bình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét