Nhà thơ Tịnh Bình
MÂY THONG DONG
Buổi sớm nằm im nghe tiếng phốVài thanh âm hỗn tạp đời thườngTiếng chim kéo lê ngày quá vãngKhép mắt rồi đừng đến nữa cơn mơTrong xám xịt hiện lên vài chớp sángMàu cô đơn lặng lẽ đẹp và buồnĐông tàn lụi còn dư âm tuyết trắngThắp lên đi vài ngọn nến tình cờUống đi tôi nỗi buồn chưa tan hếtXin khước từ vồn vã của niềm xuânYên cánh gió mơ làm mây vô sựTrôi không ngừngSao như thể thong dong...?
CỐ QUẬNĐèo cao rồi lũng thấpXuôi về đâu nước nguồnMệt chưa bàn chân mỏiTrông cuối trời trăng suôngLối nào về cố quậnHun hút bóng cô đơnDòng người về muôn nẻoCòn ta một mảnh buồnMịt mờ không thấy lốiHoàng hôn lại hoàng hônBiết đâu là chốn cũMõ trầm vọng cô thônMệt rồi bàn chân mỏiQuên rồi những thua hơnNgười đi không ngoảnh lạiSỏi đá vang tiếng hờn...NGÀY...Mở cửa mời nắng mớiLá. Gió. Và tiếng chimBông hoa vườn thức sớmMãn khai đóa vô phiềnChuông ngân hòa kệ tụngÂm kinh thanh tịnh lòngNgày tinh khôi chào đónMắt từ nhìn đục trongBất ly thế gian giácThong dong đóa sen hồngNgũ dục vô ái nhiễmĐiềm nhiên sắc tức khôngTan vào trong trời đấtChợt thấy ta lạ lùngLen trong tim chầm chậmMột niềm từ bao dung...ÁNH QUANG VÔ LƯỢNGTrầm luân muôn kiếp luân hồiTìm đâu quê cũ xa xôi nẻo vềTa Bà một niệm lầm mêHiệp trần bội giác não nề tâm thânNgẫm mình vô lượng tham sânKhẩn lòng sám hối nghiệp nhân xưa ràyDi Đà quy mệnh Như LaiHồng danh Phật hiệu hiển bày nguồn tâmSiêng tu gột rửa lạc lầmTây Phương muôn ức xa xăm hóa gầnGần bùn sen vẫn thanh tânSen trời phương ngoại ân cần Phật banHoàng hôn vọng cõi Liên BangTà dương rực rỡ huy hoàng xa xaCon về nở đóa liên hoaÁnh quang vô lượng Di Đà chiếu soi...TỊNH BÌNH(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét