"Về đâu, đâu cũng là đâu đóĐâu cũng đìu hiu đất Hán Hồ"(Nguyễn Bắc Sơn)
Nhớ một buổi chiều, tại Ma Lâm (huyện lỵ Hàm Thuận Bắc, Bình Thuận), ngày cuối năm 1991, khi hết giờ làm việc, dọn bàn ghế ra khoảnh sân rộng phía trước của cơ quan, có trồng những cây sầu chiều (ngủ chiều, me tây), tôi cùng một vài anh em bày nhậu. Lúc đó, chỉ có rượu gạo nấu thôi, nhưng mà nghĩa tình...
Tối đó, tôi viết 4 câu thơ 5 chữ mở đầu cho bài thơ VỀ ĐÂU (*). Vậy mà cho miết tới năm 2021, tức 30 năm sau, tôi mới có đủ trải nghiệm và cảm xúc để hoàn thành bài thơ này. Nay đăng lại đây để nhớ...
VỀ ĐÂUĐi về đâu về đâuAi người quen kẻ lạCây sầu chiều khép láHoàng hôn phiá trời xa...Chân bước trên đường vắngDấu chân người xưa đâuCỏ cứ xanh thầm lặngLạnh lùng in bóng câuMây xa mờ núi gọiCuộc đời thức chiêm baoSóng cuộn trào biển nóiTồn tại biết được saoĐêm phủ đầy gió lạnhNgười trên xe trần gianCó thể ngôi nhà ấmHay mùa đông lang thangTúa máu đau trượt ngãSụp hầm chông tư duyMới nhận ra khác mãDị biệt gien nghĩ suyBóng tối và ánh sángChợt hiện lòng người thôiChung chiều, trời bảng lảngBình minh không đợi nhauBất tri là vô tậnDài đêm hun hút sâuDù ta nhìn lơ đãngVẫn biết em về đâu...Ngô Đình Miên
..............................
(*) Thầy Nguyễn Quang Tân có phổ nhạc đoạn 4 câu này thành ca khúc ngắn, thường được hát với guitar thùng trong những bữa rượu anh em ngành giáo dục ở huyện.
(*) Thầy Nguyễn Quang Tân có phổ nhạc đoạn 4 câu này thành ca khúc ngắn, thường được hát với guitar thùng trong những bữa rượu anh em ngành giáo dục ở huyện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét