BỖNG DƯNGNHỚ MỐI TÌNH ĐẦUBỗng dưng nhung nhớ một ngườiNhớ quay nhớ quắt cái thời si mêPhượng hồng nghiêng nón đường vềLiếc tôi chết điếng con ve trêu gàoBỗng dưng nhung nhớ hè nàoCái tôi run rẩy giấu trao thư hồngBây giờ còn nhớ hay không?Bao năm rồi đó cố mong quên người!Bỗng dưng nhung nhớ một thờiThướt tha áo lụa thằng tôi ngục tùTình ngoan thỏ thẻ lời ruĐọa đày tôi đến thiên thu môi cườiDĩ nhiên chẳng thể quên ngườiQuên làm sao được? Quên rồi sống sao?Tình đầu nào chẳng tan mau?Vết thương giữ lại ngọt ngào muôn niên!Từ ngày li biệt dĩ nhiênDáng đài trang đó vào miền chiêm baoĐêm chong nến lụn tim haoGiấc mơ hồ điệp tình nào liêu traiBỗng dưng sao lại thở dài?Dĩ nhiên vì nhớ hình hài cố quênCố nhân sương khói buồn tênhCơn say ru mộng mông mênh hương người!Nguyên Lạc
Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2022
BỖNG DƯNG NHỚ MỐI TÌNH ĐẦU – Thơ Nguyên Lạc
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét