LƯU LY..."Đã lâu rồi lòng như biển vắngBờ bãi dài hoang lạnhMãi ru mình trong những giấc mơ xaGiấc mơ ngập sắc hoa lưu ly tím biếc..."Chợt gặp lại mình trong tuổi đôi mươiBài thơ một thời ta viết về hoa lưu ly xanh biếcVề một tình yêu chẳng bao giờ phai nhạtNhư sắc lưu ly trong nắng chiều vàngNàng con gái đơn phương chờ đợiCó phải là ta đó chăng ?Sao có thể một thời yêu đến thế..."Lưu ly... lưu ly... muôn đời... mãi mãi...Sao lại lìa xa ?"Cô gái ấy một thời ngơ ngácCổ tích chuyện tìnhAi đó đánh rơi...Ta muốn viết lại bài thơ năm ấyLưu ly thả từng cánh mỏngNhưng cô gái năm xưa đã bỏ điVà những buổi chiều vàng biến mấtÔ hayTrái tim ta già cỗi tự lúc nào..."Đã lâu rồi lòng như biển vắngBờ bãi dài hoang lạnhMãi ru mình trong những giấc mơ xa..."Cô gái ơi từ trong ta sâu thẳmTrìu mến gọi lưu lyNgười tình diễm mộngKhông phải chàng đâuChỉ là taThương tên hoa đến mơ hồ...TỊNH BÌNH(Tây Ninh)
Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2021
LƯU LY... – Thơ Tịnh Bình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét