GIÃ TỪ ĐÀ LẠTĐêm dừng chân giữa đèo Ngoạn MụcNhớ trời Đà Lạt mờ sương giăngChìm trong áo trắng chiều tan họcMình ta góc quán cafe TùngNày bạn châm giùm ta điếu thuốcSưởi ấm lòng nhau những ngậm ngùiTa bỏ Đơn Dương, rời Tùng NghĩaChẳng hẹn ngày về Trại Mát ơiRừng đêm rờn rợn, đèo quanh coLeo lắt hỏa châu trời Sông Pha(Đóm lửa đời nhau chưa đủ ấmAi đang mòn mỏi phía quê nhà)Đêm dừng chân giữa đèo Ngoạn MụcChẳng biết về đâu Đà Lạt ơiTa muốn ngược đèo, dù lửa đạnNhìn em Đà Lạt một lần thôiTa muốn ngươc đèoỒ! Không thể!Lệnh đã lên đường, xuôi Phan RangĐâu biết ta đi là đi biệtĐớn đau như một kẻ quy hàng.Lê Văn Trung(Tặng một người bạn không biết tên, cuối tháng 3. 1975)GIỮ GIÙM TÔI EM NHÉ MỘT MÙA THUEm giữ giùm tôi nhé một mùa thuSợ nắng thắm sẽ vàng phai áo lụaSợ sương biếc sẽ chìm trong tóc úaHồn tôi xưa sẽ lạc nẻo thu ngườiEm giữ giùm tôi nhé bóng chiều rơiTrong mắt đợi mắt chờ loang giấc mộngSợ gió tương tư ru hoài trên mặt sóngSợ hương người tan quyện đóa quỳnh lanEm giữ giùm tôi nhé một màu trăngĐừng vội khuyết, đừng chìm trong sương lạnhĐừng chênh chếch trên non ngàn cô quạnhCho tôi nhìn sáng rực một màu thuEm giữ giùm tôi nhé nghìn câu thơĐừng vội thả theo lá mùa rơi rụngCho tôi trọn một đời hình với bóngBóng với hình như vàng đá trăm nămXin giữ giùm tôi như máu chảy trong timNhư ngọc biếc là linh hồn của đáXin giữ cho nhau tấc lòng thiên cổGiữ giùm tôi, em nhé, một mùa thu.Lê Văn TrungGÓC KHUẤT TRONG ĐỜIVẫn còn đó những mảnh đời tăm tốiLao khổ nhọc nhằn gạo chợ nước sôngNgày cõng mặt trời đêm dầm sương muốiCòng lưng gánh mãi những long đongVẫn còn đó những gầm cầu bãi rácHồn tuổi thơ cháy sạm miếng cơm thừaÁo rách phất phơ như hồn ma lạcSống bơ vơ như xác không mồVẫn còn đó mắt môi đời tê dạiĐem phấn hương trao tận đáy bùn nhơHồn thiếu nữ bầm đen dòng máu bẩnNỗi kinh hoàng ập xuống cơn mơVẫn còn đó những rẻo cao rừng thẳmBàn chân non rỉ máu đá tai mèoTìm cái chữ trong muôn vàn hoạn nạnNúi đồi buồn bã đứng trông theoVẫn còn đó, ôi vẫn còn nguyên đóBiết bao nhiêu những góc khuất trong đờiLời cầu nguyện gửi âm thầm theo gióXin sáng giùm góc khuất Người ơi!Lê Văn TrungGỘI BÓNG HOÀNG HÔNNgười về gội bóng hoàng hônChợt nghe sợi tóc rụng buồn như mâyNgười cầm sợi tóc trên tayThấy lòng hiu hắt chở đầy màu xưaHình như trời đang Mười HaiGió về đâu? Thổi cho dài nhớ nhung!Hình như trời đang mùa đôngLòng như chiếc lá chạnh vàng chớm rơiHình như trong cõi tình tôiNgười đem sợi tóc buộc hoài câu thơ.Lê Văn Trung
Thứ Hai, 19 tháng 4, 2021
GIÃ TỪ ĐÀ LẠT, GIỮ GIÙM TÔI EM NHÉ MỘT MÙA THU, GÓC KHUẤT TRONG ĐỜI, GỘI BÓNG HOÀNG HÔN – Thơ Lê Văn Trung
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét