CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2020

HƯƠNG XƯA, NẮNG LỤN, TÀN ĐÔNG – Thơ Phạm Ngọc Thoa

 

     

                  Nhà thơ Phạm Ngọc Thoa



HƯƠNG XƯA !
 
Gió thốc ngang làn tóc rối
Giũ sợi buồn phủ chân mây
Rạch làm hai
nẻo đêm ngày
Hơi người xưa cũ
ấm hoài hương xưa
 
Vỗ về đêm thương bóng núi
Một đời cứng sượng cô đơn
Chải buồn
chưa hết nỗi buồn
Để ngày vội vã
ngậm nguồn chân không
 
Gió đông đùa trên phiến lá
Một thời hoang dại duỗi rong
Mây đùn
đậu nhánh sầu đông
Khuất ngôi sao lạc
giữa dòng nhớ quên
 
Mưa lất phất ngày nhạt nắng
Biển trầm mình sóng bạc đầu
Thức mơ tưởng
bóng hình nhau
Bước chân trĩu nặng
quảy sầu hai vai.
 

NẮNG LỤN !
 
Dòng lưu sa
ngấm đau hồn đại mạc
Bên chân trời
vạt nắng cứ lần khân
Em úp mặt
chỏng chờ qua hư ảo
Gót tha hương
len lỏi ướt phong trần
 
Anh có nghe
hồn xuân ướt lạnh
Ướt bờ mi
tràn ngập em và….
Vốn từ mơ
đôi khi rất chật
Khép hồn em
ủ giấc hoàng hoa
 
Trăng cũng chạnh lòng
người xa xứ
Nửa đời
viễn lý nhớ mùa trăng
Phan Thiết bây giờ
nghiêng bóng núi
Đông tràn
lối khách bước băn khoăn
 
Ngày nắng lụn
hoàng hôn nắp núi
Đong nỗi niềm
tím khoảng trời trong
Lá lay động
bồi hồi nghe nắng rụng
Mà tình ơi !
lưu lạc hư không.
 
 
TÀN ĐÔNG !
 
Người bỏ thành kinh để phố Huế buồn
Huế ngày xưa ngồi đợi ngóng heo may
Phút cuối đường chia biệt níu đôi tay
Rồi lặng lẽ cho buồn thêm lần nữa
 
Góc Tràng Tiền đu đưa hoa màu lửa
Ấm Hương Giang mà thấm lạnh bờ vai
Bài tình thơ còn hoài trong góc tủ
Nay đông tràn về ấp ủ mộng xưa….
 
Dạo khắp phố mong tìm lại giấu chân quen
Phố ngủ im chỉ còn đó… đường đèn
Sương xuống lạnh phố đêm chưa đủ ấm
Xa nhau hoài tội phố lắm người ơi !
 
Chùa Thiên Mụ từng hồi chuông ngân đổ
Cho hồn đau lối cũ nhớ nào vơi
Trăng Vĩ Dạ Trắng màu hoa cau nở
Sắp tàn đông hỏi người ấy có hay.
 
                                        Fountain Valley
                                       Phạm Ngọc Thoa

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét