CÓ ĐÔI KHI CHIM MÍA HÓT RỒI BAY LÊN TRĂNG – Trần Vấn Lệ
Những cây me Sài Gon / hơn trăm năm đã mất...Một phần
khiến đường chật / nên người ta đốn đi.Một phần vì nín khe, biển dâu đời kệ nó..., người ta không thích nữa,
người ta cũng đốn đi... Hình ảnh thuở Nam Kỳ / những hàng me xanh biếc, bây giờ
là nỗi tiếc, nỗi nhớ nhung và thương... Người đi bộ lạc đường.Con đường nào cũng lạ.Bảng tên cũ thay cả.Bảng tên mới chưa quen... Thôi thì cứ cười duyên / vỗ về niềm ký ức.Hồi đầu có người tức - có tức giận tức cười:Giản đơn "đời là thời" / mà Thời đi
theo Thế,Thế là Thời... mặc kệ.Im lặng cho nó lành... Chuyện của trời - Trời
Hành, chuyện của người...Hạ Tiện! Hành Hạ đều đau điếng!Ông Trời bèn nắng mưa!Người ta
bèn nhắc thơ:"Đèn Sài Gòn ngọn
xanh ngọn đỏ, đèn chợ Mỹ ngọn tỏ ngọn lu, anh đi chiến trận biên khu, chín
trăng em cũng đợi, mười Thu em cũng chờ...". Đó!Đó!Sài Gòn mơ!Vọng cổ ca mờ mắt!Moi ruột ra ngồi
cắt, ngồi xắt... từng đoạn từng đoạn đời!Trai gái đi tìm đôi... năm mươi năm bạc tóc!Đôi khi nghe lọc cọc / tiếng xe ngựa chiêm
bao... Ông
Mai Thảo đếm sao / góc nào đêm nghĩa địa.Có đôi khi chim mía / hót rồi bay lên trăng... Có đôi khi Vũ Hoàng
Chương "gõ nhịp mà ca thiên nhất phương!". Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét