Sáng mùa Đông, nhà không mở cửa. Cũng không ai nhóm lửa mừng ngày! Chim hết rồi, cũng mười hôm nay. Người ở lại với những cây đào không lá!
Chắc không có em học sinh nào tả / Sáng Mùa Đông Trời Lạnh Giá Ra Sao. Vườn ở đây không có hàng rào, gió tự do cứ ra vào chỗ trống...
Hai chữ Tự Do, ôi chao cảm động! Tượng Tự Do ở New York rùng mình... ba Thế Kỷ rồi đâu có thấy rung rinh? Ngọn đuốc sáng từng đêm đêm sao hiện!
Sáng mùa Đông... người người lười biếng. Xe bus vàng sẽ chạy, chín giờ hơn... Học trò xếp hàng leo lên đi đến trường. Mẹ đi làm nail thì chờ xe bus khác...
*
Sáng mùa Đông chắc không ai đi lạc, nhưng biết đâu có cái xác khô queo. Hai chữ Tự Do dành cho cả người nghèo...có cái chết hồn bay theo tiểu thuyết!
Ba tháng mùa Đông cũng có hôm bầu trời xanh biếc... mà lạ lùng không thấy ai làm thơ! Thi sĩ chết, chắc nó cũng không ngờ... hai chữ Tự Do chỉ nằm trong bài thơ đẹp nhất!
Gió lạnh mới bay ngang
Tiếng cửa gương rung lên bần bật.
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét