Em nói dễ thương: "Đà Lạt lạnh lắm!". Em đưa tay nắm, ôi bàn tay thương!
Anh xa, dễ thường ba mươi năm nhỉ? Về, em thủ thỉ... Đà Lạt vẫn xưa...
Em vẫn là Thơ! Từng câu em nói. Lang Bian vời vợi, mình lên đó nha?
Em thấy Nước Nhà, ngàn thông, con suối... Hai chân em duỗi, hai gót chân ơi!
Hai chân một đôi, mình là hai đứa, trời mưa nho nhỏ, hai đứa một ô...
Anh hái hoa mơ, hoa sim ngày cũ... Khi không anh rủ em vào chiêm bao...
Tôi đang thao thao những lời mộng mị... Bạn ơi Thế Kỷ: Hai Thế Kỷ Rồi!
Một giọt lệ rơi. Một nước thống nhất. Con ong làm mật, cái tổ nó đâu?
Người ở giang đầu, người thì hải giác... Mây bay gió dạt... Đà Lạt lạnh hoài...
Em nói bên tai: "Đà Lạt lạnh lắm!". Em đưa tay nắm. Áo ấm mưa sa!
*
Trường cũ mình qua. Cái cổng đứng ngó. Em không còn nhỏ. Anh cũng tàn phai...
Mình còn bờ vai...
Vào nha? Quán gió... Nhìn ra cửa sổ: mưa trời bay mưa!
Em nhắm mắt chờ cái hôn rất nhẹ...
Rồi em, giọt lệ. Mưa ơi bài thơ...
Vậy là đủ chưa? Bài thơ mới nhất! Tóc em phơ phất, tóc ơi Tình Yêu!
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét