Máy bay mình đang bay ngang qua thành phố cũ... Đà Lạt kìa, thương nhớ, phấn thông vàng hay mây?
Em! Cho anh bàn tay! Chỉ anh đi, ngón út. Cho anh đi, hương mật của thành phố ngàn hoa...
Em! Cho anh hôn nha thành phố ngàn thông mướt mái tóc em dài thượt con suối vòng Cam Ly...
*
Tôi không biết nói chi về một thành phố cũ nơi mà tôi từng ở... bây giờ tôi bỏ đi!
Nó còn lại những gì? Lăng Nguyễn Hữu Hào khiêm nhượng những bậc cấp đơn sơ?
Những bậc cấp trong mưa nước đổ về Tùng Nghĩa. Quê em là Liên Nghĩa một thị trấn giữa rừng...
Những xe ngựa chạy không những tấm lòng đói khổ. Những người Thượng đóng khố chống gậy đi lên non...
Thác Gougha dễ thương cứ đổ hoài nước mắt. Tiếng cắc bùm thật chát xé rừng thông tan hoang...
Núi cao nhất, Langbian. Núi Bà đó, em ạ. Nghĩ người mình thật lạ, đặt tên núi: Núi Bà...
Hồi xưa anh đi qua, núi nào cũng tên đó, nghe nó sao ngồ ngộ, nhớ em - một mình Em?
Anh đứng ở K' Loon ngó xa về Tà Cú, những đám mây quần tụ...em đang múa Rừng Ơi!
Những cánh rừng nằm phơi xương tàn thời hủy hoại... Anh biết sao mà nói... dưới kia: rừng Lâm Viên?
Em ơi em! Em! M. Dưới kia thành phố cũ... tất cả chắc đang ngủ chờ em về nâng niu?
Em, anh rất quý yêu... lá thông cài trên tóc. Tự nhiên tình Tổ Quốc trong anh cũng bằng em...
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét