CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2024

ĐỜI NGƯỜI, GÀ QUÈ, GHỆ - Thơ Chu Vương Miện


  

 
ĐỜI NGƯỜI
 
Đời người tựa giấc chiêm bao
Chẳng qua sương khói hạ Lào bay bay
Thì thôi nậm rựợu bỏ đây?
Ta tu một hớp chuyển ngày qua đêm
Lơ mơ chân cứng chả mềm
Tỉnh ra ngày cũng ngang đêm thế mà?
-
Trăm năm trong cõi ta bà
Người ta người Rợ “dân tộc” vốn là bà con
Người thì dao quắm nơi non
Người thì đồng áng làng thôn dưới này
Khác nhau cũng chỉ trâu cày
-
Nửa quan mua lấy con mèo
Trăm quan mua được chức lèo ở không
Đàn bà rồi lại đàn ông
Suốt đời cứ lại vợ chồng người ta
Một đôi được gọi ông bà
Một người thì giống cây cà dái dê
Bao năm? Một cõi đi về?
-
Em ơi em trụ tại nhà
Đọc ba cái chuyện con cà con kê
Nhớ nghe “sáng ở tối dìa”
ở luôn hoá lợn nái xề em ơi?
tiếc “ôi thôi rồi nồi xôi”
cũng xong gạo đổ vô nồi
đặt lên trên bếp mấy hồi thành cơm
cũng đành hai chữ tình duyên
 
 
GÀ QUÈ
 
Ăn quẩn cối xay
Mà cối xay hư
Chả bao giờ xay
Chủ đã dọn nhà đi nơi khác
làm ăn
Cối nặng quá khiêng không nổi
Đành để lại
Con gà què
Đành ở lại
Ngày ngày quanh quẩn bên cối xay
Không lúa
Kiếm mãi không còn gì
Đành lăn ra chết?
-
Hôm qua em đi tỉnh về
Gặp ngay N. Bính đứng chờ đầu thôn
Đưa em tập “Lỡ Bước Sang Ngang”
Em về mang đọc cả đêm lẫn ngày
Chuyện tình chua lẫn vào cay
Đọc xong nước mắt nửa đầy nửa vơi
Thơ chi? ngơ ngẩn cả người
Thơ chi? thả giữa lề đời thảm thương
Bao sông vẫn đổ về nguồn
Ngàn con sóng vỗ càng phiền phiền thêm?
Thuyền dài thuyền ngắn thuyền quyên
Thuyền xuôi nơi nước thuyền quên nẻo về?
Thị thành rồi lại làng quê
Hết quần qua váy tóc thề tóc quăn?
Hết trọc đầu lại quấn khăn
Hết đào lại kép hết xuân lại hè
Mời nhau ăn một ly chè
 
 
GHỆ
 
Ghệ âm thầm lặng lẽ
Đi ra khỏi thơ
Gã đực rựa bây chừ dượng độc
Vừa hút thuốc rê
Vừa khóc
Khi không nhớ tới câu đồng dao
Năm trâu sáu cột
Lơ mơ thơ Hồ Dzếnh
“nhớ nhà châm điếu thuốc”
-
Con chim đậu đó rồi bay
Con người ngồi đó rồi thăng mất
Đất vẫn là đất
Cát vẫn là cát
Toàn là mơ
Như nhạc hoạ sĩ Văn Cao
“ nhà tôi bên chiếc cầu soi nước”
-
Cha nào con nấy
Rau nào sâu nấy
Ao nào bọ gậy nấy
Anh khôn đẻ con khôn
Anh dại đẻ con dại
Nhưng rất ít anh nhà văn nào
Đẻ ra con thành nhà văn?
Kèn thổi oè e
Trống đánh thùng thùng
Chiêng cồng đánh ồn ồn
Kẻ bệnh cấp cứu
Giống quan viên
đều nằm cáng nằm võng
Hai đầu có hai người khiêng
 
               Chu Vương Miện

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét