Nhà thơ Hoàng Chẩm
NẮNG CÓ NHƯ XUÂN
Thèm nắng cho đong đầy mắt nhớ
Phố lạnh vai gầy em như mơ
Góp nhặt yêu người về bỡ ngỡ
Kêu thầm tên một chút đợi chờ
Nắng có mềm nỗi buồn xuống thấp
Ơi em xưa dâu bể phận đời
Xuân đã chạm lòng ai khuất lấp
Cách mấy mùa xa một trùng khơi
Hỏi thử nắng sao về quá muộn
Em ru mình với giọt đông phai
Thuở mộng đầu cơ hồ sóng cuộn
Để bây chừ con nước chia hai
Nắng vẫn còn xuân bay áo lụa
Lối cũ ta về lắm nẻo thương
Em có còn thơm lây bậu cửa
Nắng cho hồng tóc gió tơ vương.
TỰ TÌNH THÁNG BA
Người đàn bà hát khúc tình ca
tháng ba
mùa yêu đơm trái ngọt
Bên thềm hoa
quên vòng đời hao khuyết
như ru lại vầng trăng mở cánh cửa phôi pha
Người đàn bà nhớ mong
tháng ba
cuốn xô nhau dậy sóng
Lời thì thầm từng đêm níu
dấu ái ngọt mềm
mong chia nhau vần
thương vần nhớ
Khúc yêu như đầu đời ...
tri âm ru êm
Người đàn bà
mang hơi thở tháng ba
Lòng thức dậy như nửa đời...
chưa yên ngủ
chợt cơ hồ mênh mông
Lời ru khuya sớm
tạc vào tim một bóng dáng miền xa.
THÁNG BA VÀ EM
Em nghe chiều rơi bên sông
Vàng phai giọt nắng mênh mông cõi về
Cho nhau một thoáng cơn mê
Chút em hương phấn một bề xa xăm
Tri âm chia nhau tháng năm
Vén màn sương khói như thầm kêu nhau
Khuất xa nghe tiếng tình đau
Bể dâu biệt khúc nhuộm màu thiên thu
Thôi đành mở lối hoang vu
Vườn xuân khép mở tạ từ niềm đau.
VỜ NHƯ
Vờ như… lá ngủ cuối mùa
Cơn mơ vừa kịp thêu thùa lòng ai
Áo nhàu một dấu phôi phai
Cuốn đêm như vỡ mi dài mưa tuôn
Vờ như… em lặng lẽ buồn
Bẻ cong chiếc lá ngọn nguồn mùa thương
Bây chừ một thoáng mù sương
Giăng chiều tiếng vọng lạ thường cõi đêm
Vờ như… tan giữa kiếm tìm
Hẹn ngày vẹn nghĩa khuất chìm bóng xa
Nghiêng lòng nênh nổi phong ba
Nửa đời xuân một thời qua tuổi hồng.
Hoàng Chẩm
(Quảng Trị)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét