Nhà thơ Lê Kim Thượng
Bùn Đất 1 – 2
1.Một ngày về với Quê hươngTôi đi về phía người thương mong chờTôi đi về phía… dại khờTìm về làm đứa trẻ thơ trên đồng…Tôi qua sông rộng đò đôngNương ngô, bãi mía, mây hồng, trời xanhNghe câu Lục Bát ngọt lànhLẫn vào hương lúa, hương chanh cuối mùaNắng qua kẽ lá chen đuaĐường quê rợp bóng lá dừa buông lơiTôi đi tìm… thuở thiếu thờiNhặt câu thơ cũ đánh rơi… thuở nào…Nắng sông óng ánh lụa đàoBờ tre nghiêng ngả xanh xao gọi mờiLá vàng nhè nhẹ rơi rơiCánh cò bay giữa khoảng trời xanh tươiLấm lem bùn đất mặt ngườiCòn nguyên vẹn những nụ cười thân thươngBếp nghèo khói tỏa như sươngMờ mờ mái lá vấn vương xoay vần…2.Quê xa… mà ngỡ rất gầnMột lòng gắn bó thiết thân một đờiSông quê tha thiết gọi mờiSóng xô nhịp phách ru hời gió đưaĐâu rồi bến vắng đêm mưaCon đò côi cút đong đưa sông gầyNhớ bàn chân nhỏ thơ ngâyVùi trong ruộng nước của ngày Lập ĐôngNhớ quê, tròn nỗi nhớ mongNgọn tre treo mảnh trăng trong trên trờiNửa khuya nhớ bóng sao rơiMái tranh nghiêng cả một đời Mẹ - Cha…Buồn buồn nhớ lắm… xưa xaCha già cuốc đất nuôi ta ngày ngàyTóc mây đã lẫn màu mâyMẹ ngồi võng đợi, đếm ngày héo hon“Ầu ơ…” Mẹ hát ru con“Dù cho sông cạn đá mòn…” gầy haoNgủ đi, giấc ngủ ngọt ngàoLời ru quê cũ đi vào… “Ngày xưa…”Nha Trang, tháng 03. 2024Lê Kim Thượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét