Nhà thơ Tịnh Bình
THU DỊU DÀNG
Ngậm chiều khuyết mảnh trăng cong
Mưa gieo giọt nhớ cánh đồng hoang vu
Sáo diều lặng tiếng vi vu
Chợt hay mùa đã vào thu dịu dàng
Dặn lòng thôi chớ đa mang
Mặc heo may tím, mặc vàng áo hoa
Mặc ngày xưa với ngày xa
Mặc ai còn nhớ hay là vội quên
Nhặt buồn... buồn chẳng tuổi tên
Sương khua lối vắng chông chênh bước mình
Soi vầng trăng cũ im thinh
Nhặt đôi câu chữ tự tình lời thơ
Vạch bờ mộng mị tìm mơ
Còn chăng tiếng dế trong bờ cỏ non
Thôi đừng gảy khúc nỉ non
Nghe trong hương nắng vẫn còn mùa thu...
CHIỀU THU SAY
Đóa hoa gục chết trong bình cũ
Ngày nắng lên rồi... Cứ nắng thôi
Gửi theo lá úa mùa thu trước
Lạc vào ký ức một dòng trôi
Reo trong tiếng gió bầy lá chín
Mắt chim ngơ ngác nỗi nhớ đàn
Nghe trong sương trắng vờn khói mỏng
Chút tình thu ấy cũng lỡ làng
Trượt dài thương nhớ qua ngày tháng
Mưa trút thành dòng trong mắt trong
Chiều say khướt men tình hôm trước
Thèm một câu thơ đỡ đói lòng...
Tịnh Bình(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét