CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2022

CHÙM THƠ "PHÂN TRẦN, PHỐ, PHÙ VÂN"... CỦA LÊ VĂN TRUNG


   
 

PHÂN TRẦN
 
Sao không phải là mùa xuân cho em thơ cười trên mắt biếc
Đồng cỏ xanh lên màu áo trắng tóc lộng gió kiêu sa
Con én bơ vơ đại dương xanh màu nước biển
Vẫy vẫy bàn tay năm ngón nõn nà…
Em loài rong rêu mang linh hồn đi hoang từ vạn kiếp
Núi rừng hôm nay chiếc quan tài nằm lịm kết hoa mơ
Con bướm vàng bay tàu đêm rời ga hẹp
Màu khói đen đen, viền môi ngọt câu thơ
Sao không phải là mùa xuân cho trời gieo nắng ấm
Cho sông dài về dự hội bể khơi
Mang hình hài lang thang với hành trang gió sớm
Tội lỗi vun đầy ngoài sóng nước chơi vơi
Hồng đôi má đẹp loài phù sa biển cát
Mây bơ vơ và nửa phiến tim buồn
Chiều ngủ im môi em làm lời thơ phổ nhạc
Cho cài hoa vàng trang điểm phấn son
Tay siết bàn tay núi sông cười lên màu đất đỏ
Sao không phải mùa xuân em làm tuổi học trò?
Giã từ hôm nay hồn đi hoang niềm hải đảo
Đồng cỏ xanh xanh màu áo trắng ngây thơ 
Vạn hướng mây bay trăng về sao sơi làn tóc rối
Đôi má em hồng vẫn đẹp sắc phù sa
Con én tìm ai bay hoài vùng bóng tối
Em vẫy bàn tay, năm ngón nõn nà.


PHỐ
 
Phố áo xanh phố chiều xanh
Hồn tôi theo gió lênh đênh phố vàng
Áo theo sương xuống nhẹ nhàng
Sương rơi theo áo chạm hoàng hôn tôi
Phố mềm vai phố hồng môi
Tôi bay như lá bên đồi phố hoa
Phố eo thon phố lụa là
Phố mơn mởn nụ phố ngà ngọc hương
Phố tình nhân thuở hoang đường
Phố yêu đương phố giận hờn vu vơ
Phố nôn nao phố hẹn hò
Có người yêu phố đợi chờ trăm năm.
 
 
PHỐ MÙA ĐÔNG
 
Tôi về qua phố mùa đông
Bơ vơ lạc giữa chập chùng nhớ quên
Chiều nghiêng xuống sợi mưa mềm
Nhớ bờ vai, mắt đen huyền ướt mi
Nhớ dòng sông ở bên này
Mà nghe sóng vỗ u hoài bờ kia
Nhớ con đường buổi em đi
Nhớ hàng cây buổi em về tóc bay
Nhớ từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm câu thơ thả bay hoài trong mơ
Nhớ hay quên, phút dại khờ
Nụ hôn chín mọng đôi bờ môi ngoan
 
Tôi về qua phố mùa đông
Nỗi quên niềm nhớ vô cùng nhớ quên.
 
 
PHÙ VÂN 1
 
Ngày vội quá
Ngày trôi đi
Quá vội
Hoa ngày xanh không níu kịp hương chiều
Ngàn xuân biếc
Muôn vàng thu
Réo gọi
Ta với người
Lạc mất
Giữa chiêm bao.
 
 
PHÙ VÂN 2
 
người về bến vắng đò không
hoang vu bờ bãi mịt mùng non xa
một dòng thương nhớ Vu Gia
chảy về đâu bóng quê nhà mù sương
 
người về lạ nẻo lạc đường
lòng dâu bể sóng tang thương bạc đầu
người về gọi cố hương đầu
gọi tình xưa trắng một màu phù vân.
 
                                   Lê Văn Trung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét