Nhà thơ Tịnh Bình
THU QUÊ
Chợt nghe man mác chim gù
Nao nao xa vắng bước thu khẽ về
Một bờ cỏ dại nói mê
Sương lay mắt ướt tiễn hè sang thu
Giấu lòng một khúc hát ru
Trời thu quê mẹ vô ưu vô phiền
Chập chờn ngọn khói bay xiên
Hoàng hôn nhạt nắng gọi miền trăng xa
Lặng yên chợt thức tiếng gà
Ngõ quê dáng trúc la đà vào trưa
Vàng ươm hương thị đong đưa
Cánh chuồn loang nước vẽ bùa mặt ao...
LÃNG ĐÃNG PHỐ THU
Khe khẽ thu...
Vạt nắng giao mùa bâng khuâng chạm ngõ
Con đường sương trắng
Mẹ chở thu về
Chầm chậm vòng xe
Phố cười hiền lãng đãng sớm mai
Cúc họa mi trắng li ti ô cửa
Thêu ngày mới lung linh
Đêm nguệch ngoạc mảnh trăng non
Mềm khúc thơ rời
Không nỡ nhặt chiếc lá rơi
Sợ thu cong vành môi hờn dỗi
Nghe thánh thót giọt buồn trú ngụ
Thôi đừng đếm mưa trên lá
Từng bậc sương dõi bước chân thu
Đọng vùng đêm mất ngủ...
CÓ MỘT MÙA THU
Trở lại khu vườn xưa đầy nắng
Hoài nhớ ngày thơ tựa thiên đường
Có một mùa thu trong tán lá
Se sẽ thị vàng chớm đưa hương
Lang thang về đâu mây ngược gió
Tiếng chim ngày mới khác xưa không?
Lối rêu thềm gạch luênh loang nắng
Chút gợn hơi may chợt se lòng
Ngõ trước hiên sau thương dáng mẹ
Đêm thu khúc dế vọng thềm trăng
Nhà xưa cảnh cũ hoài thơ dại
Ướt đẫm mắt người bởi mưa chăng...?
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét