Đó là gia đình - là chồng, là vợ là những đứa con thân yêu nhất!
Ta đã ở đó, an trú trong tình thương vô bờ bến luôn dành cho gia đình. Ta toàn tâm toàn ý đặt hết trách nhiệm, bổn phận và sống trọn vẹn duy nhất. Cũng ở đó ta hằng chờ đợi sự đáp vọng lại bằng những điều đơn giản như lời thăm hỏi, chia sẻ quan tâm…
Hạnh phúc biết bao khi ta được nghe, được tựa vào, được ôm chặt trong hiểu thương thấu cảm. Lúc ấy, bao mỏi mệt sẽ tan biến, những gánh vác như nhẹ tênh trên đôi vai để ta bước tiếp tục bên nhau đến hết đoạn đường đời.
Sẽ đau buồn, sẽ thất vọng khi người nhận vô tâm không hồi đáp và xem đó là lẽ đương nhiên… Họ chỉ biết hưởng thụ, nhận lấy mà không cần biết sự chắt chiu ân cần của người đã mang đến cho họ…
Nhân duyên là vậy, là đây! Có khi là thiện duyên, có khi là ác duyên. Khuyên người nhận lấy hãy tập mỉm cười không rơi lệ. Hãy vững chãi bước qua vì duyên cũng là nghiệp!
Ta hết lòng nhưng người thì không!
Thôi vậy! Cứ an nhiên sống. Hãy ôm ấp xoa dịu nỗi thất vọng buồn đau này. Rồi nó sẽ qua đi theo bạn. Nào có hết trăm năm!
* Buổi sáng mùa hạ nắng oi bức ngoài cửa sổ. Có vài cánh chim bay ngang đôi cánh trĩu nặng chở mùa.
Trên tầng cao trong yên ổn tôi lắng nghe tiếng của hạnh phúc. Và tôi thấy, đôi lúc đứng riêng ngoài để ngắm nhìn thì sẽ là hạnh phúc bất biến…
** Đêm nay cũng như bao đêm - ngủ trong an lành sau những lời kinh vàng hương khói.
Ngủ an và đắp lên tấm chăn nhân duyên dù ấm lạnh. Đêm đi qua đời tôi, đi qua đời của người. Đêm đi qua đời nhau…
Trần Mai Ngân
Ngủ an và đắp lên tấm chăn nhân duyên dù ấm lạnh. Đêm đi qua đời tôi, đi qua đời của người. Đêm đi qua đời nhau…
Trần Mai Ngân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét