THƠ XUÂN ĐẤT KHÁCH “*”Tờ lịch đầu năm rớt hững hờ “*”Giờ đây đầu tóc trắng bơ phờMới hay sắp có ngày đi đứtLẩm cà lẩm cẩm chuyện vdăng thơCon sông một bên bồi bên bếp “**”Rồi có một ngày ghềnh với thác?Cuộc đời bây chừ sao vô vịHết đất minh chuyển qua đất khách?Đếm đốt ngón tay 83Bao năm toàn bịt mắt và quáng gàDiễn qua diễn lại trò lục sởKhông cười chả khóc chỉ thoáng quaLâu bỏ làm thơ vì không còn người đọcCó làm dăm câu thơ ếch cócTrong chốn nhà quê sống phất phơLai rai như ốc bưu leo đầu cọcSớm sớm sương mù trưa nắng gắtSau lưng là núi trước sa mạcNhìn quanh nhìn quẩn toàn sương rồngSống hẩm hiu không cần tới nước?14 tuổi đã rời xứ BắcĐến 45 thì rời xứ Nam38 năm xơi cơm quán từ thiệnMơi mốt nơi đâu? địa ngục thiên đàng?Đa thọ đa nhụcMắm tôm bánh đúcMiếng đút vào mồm là miếng tồi tànChả có sừng trên đầu mà thích húcThơ này viết ra chả ma nào đọcXuân xuân tết tết nước non ngườiNgười xưa chừ có còn không nhỉ?Mà dòng nhạc cũ “nhớ thương đời”Chu Vương Miện* Thơ Thanh Nam** “bên lở bên bồi”
Thứ Sáu, 2 tháng 2, 2024
THƠ XUÂN ĐẤT KHÁCH – Thơ Chu Vương Miện
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét