HOÀI NGHI
Gió thổi về đâu? Em biết không?
Mây bay về đâu? Em biết không?
Về đâu trong tận cõi vô cùng
Mà trăng thiên cổ còn vô định
Mà trăng nghìn phương còn chưa rằm
Lá rụng về đâu? Rơi về đâu?
Tóc xưa lụa chảy bến giang đầu
Ai ướp phù vân vào nhan sắc?
Ai đắm hồng nhan chìm bể dâu?
Sông chảy về đâu? Em biết không?
Rong rêu đời sóng giạt trăm dòng
Có ai còn thấy từng con nước
Đã chảy trôi qua vạn tấm lòng?
Ta chảy về đâu? Trôi về đâu?
Ta tan vào đâu? Chìm vào đâu?
Em ơi ta chỉ là tro bụi
Hạt bụi tàn trong bể khổ đau.
(Viết trong mùa dịch Covid)
HOAN CA MÙA THU
Em về mở cửa một rừng thu
Lá xưa vàng thắm buổi xa người
Chim xưa về hót bên bờ suối
Mây xưa về bay ngang lưng trời.
Xin về mở cửa vườn sương nguyệt
Thềm xưa rêu mượt bước chân tình
Hoa xưa nở vội bừng men ngọc
Giọt lệ xưa nồng hương tuyết trinh.
Xin về trãi lụa màu trăng cũ
Từ buổi vàng thu nhuộm áo người
Tóc thu bay rối bời trong gió
Ôi tóc mềm như sợi nắng phai.
Xin về đêm vũ hội tình nhân
Xiêm áo thu bay rợp núi ngàn
Người hãy về đây, về đi nhé
Lòng thu khai mở tiệc truy hoan
HOANG VẮNG
Trời không nắng trời không mưa em ạ
Cứ âm u ray rức một điều gì
Những người đến người đi chừng cũng lạ
Không nhìn nhau và chẳng nói năng chi
Mặt trời chết từ đêm đời giông bão
Mây cũng buồn nằm đọng cuối phương xa
Và tình ơi không vòng tay nương náu
Gió cô đơn thổi lạnh giấc mơ nhòa.
Hoa chẳng nở chìm trong cơn mê ngủ
Lá vườn xanh mơ mãi sắc vàng thu
Trời rất lặng trời rất im em ạ
Không một lời thương nhớ gởi cho nhau
Em đâu đó khuất chìm trong dĩ vãng
Đã vô tình hiu hắt một lời ru
Để câu hát chảy dài theo năm tháng
Cứ trôi xa, biền biệt cõi sa mù
Tôi ngồi đợi, có ai về, gõ cửa
Lòng hoang vu như trời đất hoang vu
Trăm nỗi nhớ, chập chùng trăm nỗi nhớ
Cơn mơ tàn dằng dặc nối cơn mơ
HOANG VẮNG ĐÌU HIU GIỮA THẾ GIAN
Lòng ta là một ly rượu nhạt
Em rót chi thêm nỗi muộn phiền
Vàng cả lời thơ, đau tiếng hát
Trắng cả mùa sương tiết cuối đông
Lòng ta như một giọt nắng tàn
Áo người bay cuối bến hoàng hôn
Nắng chùng trên tóc chìm trong mắt
Nắng chảy đìu hiu dấu ngực trầm
Ta thấy lòng ta như lá úa
Không nỡ rơi buồn trên lối xưa
Em bước về ngang vườn phố cũ
Tay cầm xác lá bầm trong mưa
Ôi cõi lòng ta như bến không
Lòng ta là một sân ga buồn
Lòng ta là một dòng sông quạnh
Hoang vắng đìu hiu giữa thế gian.
HOANG VU
Trời không nắng, trời không mưa em ạ
Cứ âm u ray rứt một điều gì
Những người đến, người đi chừng cũng lạ
Không nhìn nhau và chẳng nói năng chi.
Mặt trời chết từ đêm đời giông bão
Mây cũng buồn nằm đọng cuối phương xa
Và tình ơi không vòng tay nương náu
Gió hoang vu thổi bạt giấc mơ nhòa
Hoa chẳng nở, chìm trong cơn mê ngủ
Lá xanh vườn mơ mãi sắc vàng thu
Trời rất lặn, trời rất im em ạ
Không một lời thương nhớ gửi cho nhau
Em đâu đó khuất chìm trong dĩ vãng
Đã vô tình hiu hắt một lời ru
Để câu hát chảy dài theo năm tháng
Cứ trôi xa, biền biệt cõi sa mù
Tôi ngồi đợi, có ai về, gõ cửa
Lòng hoang vu như trời đất hoang vu
Trăm nỗi nhớ chập chùng trăm nỗi nhớ
Cơn mơ tàn dằng dặc nối cơn mơ.
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét