CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2020

PHÍA EM, HỎI ANH, HUẾ MÃI YÊU THƯƠNG, TRĂNG MƯỜNG GIANG, ĐÔI NGÃ – Thơ Phạm Ngọc Thoa

 

    


PHÍA EM !
 
Chưa đi hết
kiếp nhân gian
Mà hồn thơ đã
nhuộm vàng cõi thơ
Sương giăng
trùng điệp xa mờ
Mà thương
tháp tuổi dại khờ chồng chân
 
Thoáng ngờ nghệch
Dáng xưa gần
Tình ơi !  lá đổ hiên sân
Cạn đêm
rồi cũng hóa thành
chiêm bao
Trời xa lắc
kẻ phương nào
Lõng vòng tay ấm
rớt vào hư không
 
Miên man
trái đất nữa vòng
Cùng trong hoàn vũ
đôi dòng tương tư
Ướt nhành thơ
lạnh vô hư
Nghe hoang mơ rụng
xuống từ phía em.
 
 
HỎI ANH !
 
Khi mà anh xa vắng
Nguyên màu trời không sao
Khi mà em xa vắng
Thì tim anh thế nào
 
Khi đôi bờ xa vắng
Sông thắc thỏm hai đầu
Khi chiều qua rất ngắn
Hỏi anh nắng về đâu ?
 
Em hỏi anh nước lớn
Nước đã đến từ đâu
Con nước ròng em hỏi
Lòng của biển có sầu
 
Đến bao giờ anh hiểu
Mưa gầy guộc đêm đau
Khi xuân thì con gái
Cuối trời lạc tin nhau
 
Hơn một lần đắm đuối
Trong hơi ấm tình đầu
Và những lần lá rụng
Trên bước chiều không nhau
 
Nhỡ mai thành người lạ
Em cất giữ tình này
Mỗi hoàng hôn thấp xuống
Mắt buồn và cm cay...
 
 
HUẾ MÃI YÊU THƯƠNG !
 
Gió cố đô lăn qua chiều nhạt nắng
Mình chờ nhau bên góc nắng Hương giang
Cùng song đôi trên phố huế nhịp nhàng
Hồn lữ khách miên man thần thoại Huế
 
Hứa với anh, em sẽ về có thể …
Ngủi mùi xưa hoa bưởi với hoa nhài
Ngắm vương triều cổ độ có tàn phai
Và cũng đã níu chân em, viễn khách
 
Mơ phố Huế dịu dàng và phong cách
Tháng ngày qua vương chúa đã ngủ say
Với Huế thương em đợi đã bao ngày
Và phương nớ chi răng mà nhớ lạ
 
Trưa đại nội bóng đền đài nghiêng ngã
Tháp nắng chùa Thiên Mụ gió ngàn lay
Dòng sông Hương khua nước dưới đêm gầy
Trăng Vĩ Dạ hoa cau… miền cô tịch
 
Chừ xa Huế mà lòng như muôn thuở
Nhớ cấm thành khuân khuất một dòng hương
Nhớ câu ca và giọng hò mái đẩy
Bên kia trời, với Huế mãi yêu thương

 
TRĂNG MƯỜNG GIANG !
 
Góc lữ thứ sương giăng mòn chân lữ
Khoảng trời khuya nỗi nhớ ngự trên môi
Thoáng thu trôi… thu trôi
Hồn neo dĩ vãng ngút trời phù vân
 
Ngày lưu lạc buồn giăng, giăng lên tóc
Đêm bơ vơ hồn ướt ngập hồ xuân
Song thưa gió ngập ngừng
Thêm đau mắt nắng vô cùng mông mênh
 
Bài thơ cũ tăng thêm niềm hiu quanh
Trông chờ nhau vô tận mỏi trang đời
Gác khuya chếch hai đầu
Lặng nghe lòng thác bạc đầu nhớ nhung
 
Và nỗi nhớ vô cùng từ xa lắt
Níu hồn em khi nắng tắt chân mây
Trắng đêm dáng trăng gầy
Chải yêu thương tím những ngày không nhau
 
Chiều chầm chậm buông màu xanh huyền tích
Chảy tan vào tịch mịch nẻo yêu thương
Gôi tay giấc mộng trường
Mơ Thành Phan nhớ trăng Mường Giang xưa.
 
 
ĐÔI NGÃ !
 
Mình vốn dĩ trời sinh không duyên nợ
Thì chia tay anh nhé có đâu buồn
Nắng trải dài trên thảm cỏ hoàng hôn
Mặt trời lặn mang tình ta đôi ngã
 
Còn đâu bữa đợi chờ nhau khuya khoắt
Em không ngờ chỗi dậy những mầm xa
Nghe gió giục bên chân mình hối hả
Cho trái sầu dằn vặt bóng chiều sa
 
Em ngồi đợi cuối rừng thu hiu hắt
Thu chạnh lòng từng nách lá thu đau
Anh và em tình yêu như đã mất
Cố bươi tìm kỷ niệm có còn đâu
 
Thôi anh nhé mệt nhoài trong suy nghĩ
Tình không còn… thôi lặng lẽ chia tay
Vừa mới đây đã trở thành khách lạ
Yêu một người sao lênh láng chua cay ?
 
Em ngồi xếp nhớ nhung vào góc nhỏ
Bỡi từ anh đâu thiếu tiếng gạt lừa
Yêu một lần, thêm một lần mắc cạn
Em sững sờ mắt nắng chạm sầu đưa.
 
                              Fountain Valley
                             Phạm Ngọc Thoa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét