Nhà thơ Hoàng Hương Trang
BÁNH VẼ
Mèo mẹ dắt mèo con dạo phố
Ngắm ngựa xe, lố nhố cửa nhà
Phố phường rộn rịp người ta
Bán buôn tấp nập thật là đông vui.
Mèo con bỗng đánh hơi thơm phức
Tự cửa hàng bánh mứt bay ra
Vội vàng vòi mẹ mua quà
Mẹ mèo dừng bước ngó qua tủ bày
Bánh giò, bánh nướng, bánh dầy
Bánh gai, bánh dẻo… xếp đầy bên trong
Con chọn mãi vẫn không vừa ý
Mẹ xoa đầu – con quý con yêu
Bánh nào con thích mẹ chiều
Hàng này quả thực có nhiều bánh ngon.
Mẹ ơi, bánh cỏn con nho nhỏ
Ăn nó vào chã bỏ bèn chi
Mẹ nhìn lên vách đằng kia
Bánh to hơn cả cái nia cái bồ
Mua bánh ấy khỏi lo mẹ ạ
Một chiếc thôi no đến cả đời
Mẹ cười – Con mẹ lầm rồi
Đó là bánh vẽ dối người đấy thôi
Hãy suy cho kỹ con ơi
Trót nhầm một phút, đi đời nhà ma!
CHỖ ANH NGỒI
(Tặng điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu)
Đi qua chốn cũ anh ngồi
Còn đâu thấy nữa dáng người năm xưa
Chiến tranh, dâu bể, nắng mưa,
Bụi thời gian đã phủ mờ rêu xanh
Chừng trông vẫn tựa bóng anh
Trong tim ai đó còn dành Tiếc Thương.
Biên Hòa, 19/6/1990
BÀI TÍNH SAI
Tính cộng lại hóa ra trừ
Tính nhân ai ngỡ bây giờ thành chia
Một bài tính nhỏ xưa kia
Tính đi tính lại, ô kìa vẫn sai!
GIAM THUYỀN
Xưa là rạch lớn, ngòi con
Mà nay nhà mọc như non như rừng
Thương cho một vũng nước bùn
Chiếc thuyền nằm mục nghiêng lưng gốc dừa.
BIỂN VÀ CÁT
Biển cuồng nộ ngày đêm gào thét
Cát lặng im khép nép cúi đầu
Biển vung tay đánh cát thật đau
Sóng biển tan, cát bên nhau lặng lẽ
Biển khoe biển rất hùng, rất khỏe
Có binh tôm tướng cá muôn nghìn
Cát mỉm cười và vẫn lặng im
Tôm cá chết lại về cùng cát bụi!
Biển tàn bạo, sóng trào lên dữ dội
Hòng xóa tan dấu vết những bãi bờ
Biển lầm to vì chưa học chữ ngờ
Bờ cát vẫn ỡm ờ soi ngấn nước.
Biển có thể cạn dần và lùi bước
Cát vẫn còn nguyên vẹn trước như sau
Sóng dù to như con sóng bạc đầu
Sóng tan tác sóng, cát hầu chẳng tan.
Biển hung bạo, biển chỉ là sóng nước
Không có cát vàng, lòng biển ở đâu?
Biển hãy nhớ: Lòng cát sâu, sâu thẳm
Khi núi lửa chồm lên, biển sẽ cúi đầu!
Hoàng Hương Trang
1982
Ngắm ngựa xe, lố nhố cửa nhà
Phố phường rộn rịp người ta
Bán buôn tấp nập thật là đông vui.
Mèo con bỗng đánh hơi thơm phức
Tự cửa hàng bánh mứt bay ra
Vội vàng vòi mẹ mua quà
Mẹ mèo dừng bước ngó qua tủ bày
Bánh giò, bánh nướng, bánh dầy
Bánh gai, bánh dẻo… xếp đầy bên trong
Con chọn mãi vẫn không vừa ý
Mẹ xoa đầu – con quý con yêu
Bánh nào con thích mẹ chiều
Hàng này quả thực có nhiều bánh ngon.
Mẹ ơi, bánh cỏn con nho nhỏ
Ăn nó vào chã bỏ bèn chi
Mẹ nhìn lên vách đằng kia
Bánh to hơn cả cái nia cái bồ
Mua bánh ấy khỏi lo mẹ ạ
Một chiếc thôi no đến cả đời
Mẹ cười – Con mẹ lầm rồi
Đó là bánh vẽ dối người đấy thôi
Hãy suy cho kỹ con ơi
Trót nhầm một phút, đi đời nhà ma!
(Tặng điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu)
Còn đâu thấy nữa dáng người năm xưa
Chiến tranh, dâu bể, nắng mưa,
Bụi thời gian đã phủ mờ rêu xanh
Trong tim ai đó còn dành Tiếc Thương.
Tính nhân ai ngỡ bây giờ thành chia
Một bài tính nhỏ xưa kia
Tính đi tính lại, ô kìa vẫn sai!
Mà nay nhà mọc như non như rừng
Thương cho một vũng nước bùn
Chiếc thuyền nằm mục nghiêng lưng gốc dừa.
Cát lặng im khép nép cúi đầu
Biển vung tay đánh cát thật đau
Sóng biển tan, cát bên nhau lặng lẽ
Có binh tôm tướng cá muôn nghìn
Cát mỉm cười và vẫn lặng im
Tôm cá chết lại về cùng cát bụi!
Hòng xóa tan dấu vết những bãi bờ
Biển lầm to vì chưa học chữ ngờ
Bờ cát vẫn ỡm ờ soi ngấn nước.
Cát vẫn còn nguyên vẹn trước như sau
Sóng dù to như con sóng bạc đầu
Sóng tan tác sóng, cát hầu chẳng tan.
Biển hung bạo, biển chỉ là sóng nước
Không có cát vàng, lòng biển ở đâu?
Biển hãy nhớ: Lòng cát sâu, sâu thẳm
Khi núi lửa chồm lên, biển sẽ cúi đầu!
1982
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét