Nhà thơ Tịnh Bình
GIẤC THU
Đã vàng lên thưa thớt
Áo mơ phai ngập ngừng
Vờ trêu thu bẽn lẽn
Dăm câu thơ đỏ bừng
Dáng hoa lay đầu ngõ
Cài tóc gió nụ vàng
Người vờ như không thấy
Bướm say tình lang thang
Ngõ vắng tìm lối cũ
Những mùa rêu đã già
Trách thu không giữ nổi
Sương khói mộng ngày qua
Dỗ lá thôi đừng khóc
Gió thì thầm hát ru
Đò hoàng hoa rời bến
Chòng chành mơ giấc thu...
RU VẦNG TRĂNG QUÊ
Trăng non cuối lối hao gầy
Ngày về quê cũ đong đầy nhớ thương
Tóc tre gội gió dầm sương
Hoa cau hương bưởi còn vương mái đầu
Ngồi nghe cái nhớ đằm sâu
Ao chuôm tiếng nhái âu sầu gọi ai
Đâu em lược giắt trâm cài
Đành thôi tan cuộc mộng dài trăm năm
Điệu hò man mác xa xăm...
Mái tranh tí tách lặng thầm nhịp mưa
Nép mình dưới mái hiên trưa
Chợt nghe hoa mướp giậu thưa tự tình
Ùa về hồi ức nguyên trinh
Miền hoa nắng cũ lung linh vẫy chào
Lời thu dịu ngọt ca dao
Ru trăng võng gió chìm vào giấc xưa...
Tịnh Bình
(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét