Nhà
thơ Lê Văn Trung
BÊN BỜ SINH TỬ
Thôi bỏ lại bên này bờ sinh tử
Phận đời ta rơm rạ có ra gì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu thiên cổ
Xót thương chi bèo giạt bến sông này
Lòng nhân thế, lòng mịt mù mưa nắng
Còn gì nhau mà muối mặn gừng cay
Khi đã biết đời nhau là hữu hạn
Còn gì nhau mà nghĩa trả tình vay
Ta đứng giữa trần gian mà bật khóc
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Ai thấy màu xanh qua cuộc bể dâu
Khi bỏ lại đời ta không tiếc nuối
Ta thắp câu thơ truy niệm kiếp người
Ta thắp câu thơ xưng lời thú tội
Cuộc tình người niệm khúc của chia phôi
Lòng dâu bể - tình em là dâu bể
Ta bỏ đi, tàn tạ, xác thơ buồn
Ai biết được ánh hào quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng gió tang thương.
BÊN ĐỜI BÓNG XẾ
Em nhuốm hoàng hôn ngày bóng xế
Tìm chi trong tiếng vịt kêu chiều
Ta trở về nghe rừng lá đổ
Đỉnh núi đời ta đứng quạnh hiu
Em thấy chăng ta con thú lạ
Linh hồn trầy sướt mộng phù hoa
Ta hú vang rừng mưa thác lũ
Tang thương máu dội sóng giang hà
Ta xé lật từng trang bi sử
Chẳng thấy gì trong những mất còn
Trái đất cư tang, ngày tận thế
Phế hoang đền miếu cũ điêu tàn
Sông suối trơ lòng ghềnh đá lỡ
Ôi dòng nhân thế chảy về đâu
Ta chảy về đâu mà khô kiệt
Nghìn năm cát đá ngậm ngùi nhau
Ta chảy về đâu mà suối lệ
Máu lềnh tanh suốt những oan khiên
Em đứng bên đời ta bóng xế
Hái nhánh sầu xuân đã vội tàn
Ta về khai mộ tìm xương cốt
Thuở mộng ngày xanh chết tội tình
Ta thấy hồn ta còn vất vưởng
Những dòng hư tự phủ rêu xanh
Ta về như một kẻ vô danh.
BÊN KIA BỜ LÃNG QUÊN
Người lãng quên, đời cũng lãng quên
Dẫu quên hay nhớ cũng không đành
Tôi bay trong suốt trời hư ảo
Người mãi vui cùng chuyện áo cơm
Tôi trải đời tôi xuống mặt hồ
Để nghe từng lớp sóng lô nhô
Để thấy đời tôi như bọt nước
Sóng giạt vòng quanh những bãi bờ
Tôi vẽ tình tôi lên lá khô
Lá rơi từ buổi áo thu vàng
Người đem áo nhuộm màu quên lãng
Chiếc áo tình phai theo tháng năm
Tôi chảy đời tôi trăm bến sông
Con nước vui buồn nỗi đục trong
Người mãi giong thuyền trăm bến lạ
Chẳng thấy mưa đời tôi bão giông
Đã lãng quên, đành thôi nhớ quên
Trời xa là để đất thêm gần
Tôi như chiếc lá mùa thu cũ
Rơi xót xa từ cõi thế gian.
BÊN NHỮNG TÀN PHAI
Rồi cũng như mùa đã quá giang
Rồi cũng như tình thu chớm vàng
Em gom hết nỗi lòng xưa cũ
Gửi lại đời tôi những dở dang
Rồi cũng rơi như lá mùa hanh
Rồi cũng bay như mây chiều xanh
Em đi bỏ lại bờ mông quạnh
Tôi chảy cho qua hết phận mình
Rồi cũng như nắng nhạt ven rừng
Rồi cũng phai tiếp tiếp hoàng hôn
Em lợp mù sương lên tóc lụa
Tôi chải lòng tôi những sợi buồn
Mùa cũng phai, lòng xưa cũng phai
Mùa cũng tan, tình xưa bẻ bàng
Em đan chi những dòng tơ rối
Vào trái tim từng nỗi trái ngang
Rồi cũng say, say lịm đất trời
Em ướp men nồng, tôi cháy tôi
Tôi cháy ngàn năm hòa tro bụi
Tro bụi nào đau mãi phận người.
12.10.19
BÊN TRỜI
Anh muốn về thăm phố Hội An
Lối xưa còn nhạt nắng hoe vàng
Thuyền sông khói nhẹ vời con nước
Biển lặng chiều hôm mây trắng giăng
Bãi tiếp bờ xa lạnh gió đồng
Thương cây khế rụng mấy mùa bông
Con chim ngày trước không về nữa
Một chút buồn theo mưa cuối đông
Nhớ ngọn đèn khuya đứng muộn phiền
Em về con phố bóng nghiêng nghiêng
Nhà ai chong ánh đèn hiu hắt
Thả giọng ầu ơ buồn suốt đêm
Đã mấy mùa xa cách ngậm ngùi
Lòng như con nước lạnh lùng xuôi
Thương em tội nghiệp bầy chim sáo
Vỗ cánh chiều sông nhạt nắng rơi.
Blao, 6-1969 - Tuyển tập thơ Quảng Nam ... Chưa mưa đà thấm, NXB Hội Nhà văn, 1998
BÊN TRỜI CỐ XỨ
Dưới cội tùng xưa
Bên hàng liễu rũ
Một lòng thương nhớ
Gởi về phương mô
Nhớ người nhớ quê
Ôi buồn não nề!
Ôi lòng tái tê!
Dưới trời sương lạnh
Đâu là quê nhà?
Núi xa sông xa
Đường không mông quạnh
Gởi theo cánh chim
Bay về phương bắc
Bay bề phương nam
Đường quê xa lắc
Trời quê mù tăm
nhớ sông nhớ đò
cây đa bến cũ
dòng nước đôi bờ
bây giờ còn không
bên trời cố xứ?
trông vời non tây
ngóng tìm bể đông
bóng chim tăm cá
mịt mù hư không
Tạp chí Bách khoa, số 323, ngày 15-06-1970
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét