CÓ HAI HÀNG CHỮ NGHIÊNG NẰM NGHIÊNG NGƯỜI BẬT KHÓC – Trần Vấn Lệ
Hôm nay không có nắng, có mưa, vài ba giọt, có thể
không nhiều hơn.Trời có vẻ giận hờn.Gió thỉnh thoảng mới thổi, lạnh vừa đủ để
run... Em à, anh muốn hôn hai bàn tay em quá, rồi anh để chiếc
lá trên tay em, cho em thấy đường gân... Em thấy mình không gần.Mà xa.Càng thương nhớ... Mà nhớ thương lắm đó:Em đẹp nhất trần gian!Nhất cả nước
Việt Nam... Quê Hương vào mùa bão.Gió
thổi tung em tà áo như ngày xưa, cô bé tan trường về, nhà xa, mưa đếm bước... Anh cũng nhớ con dốc, em xuống từng bậc thềm. Em, bàn
chân thật êm, hoa sen nở sau gót...Dốc Nhà Bò rét ngọt, đàn bò ăn cỏ non... Bò
của đấng Quân Vương.Vua Bảo Đại.Đà Lạt... còn một chút Hoàng Triều, còn rất
nhiều, rất nhiều giang sơn, Nam và Bắc...Vua chắc lau nước mắt?Thấm.Ướt mèm đất đen.Mưa phùn bay mông mênh.Đà Lạt buồn phơn phớt... * Hôm nay... giờ em tan học.Từng trang cổ tích thơm. Hoa quỳ nụ đơm đơm
chào em vàng ngõ quạnh. Thơ anh vàng óng ánh tóc em vàng như trăng... Một ý
thơ bay ngang.Một tứ thơ nằm dọc.Suối róc rách con dốc chắc chảy về Bồng
Lai?Anh hít thở bờ vai của em thơm mùi
tóc... Anh
biết em có khóc.Quê Hương mình buồn buồn.Nó buồn như đại dương.Bốn phương.Hai Thế Kỷ! Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét