Mười năm, ngó lại không nhiều lắm sao những tang thương cứ chất chồng? Sao những yêu thương đều mất mát? Người còn, con mắt thấy không trong...
Mười năm, đâu cũng như Đà Lạt...Núi lở, rừng loang như máu me. Những đứa bé thơ đi đến lớp bây giờ vác cuốc đi làm thuê!
Mười năm, tôi tưởng trong tù khổ, đời ở ngoài rào cuộc sống vui... Tôi thấy con trâu còn được nghỉ, con người thư thả lắm trò chơi?
Mười năm...tìm mộ thăm Cha Mẹ. thấy nước mắt mình đẫm nén nhang. Thấy cả đất vàng như... nước mắt, cầm lên hít hít cái khô ran!
Mười năm... hai chữ, bài thơ mới, lòng cũ tôi nghe vỡ vụn nhiều - miếng nát, này tim, kia, khúc ruột, tôi cầm ghép chữ được bao nhiêu...
Mạ ơi, con vẫn còn thơ ấu mà ở đâu còn con lộ xưa có bóng dừa nghiêng trưa nắng rực, có cây so đũa... bữa cơm chờ!
Mười năm nghe những lời ca tụng cũng có yên lòng: kệ nó đi! Đời lính, sống thêm ngàn Thế Kỷ còn trăng soi sáng cánh rừng khuya...
Có thể bài thơ không có nghĩa, vài câu bằng trắc đọc êm tai...Một tuần tôi bệnh, thơ không có, làm lại cho mình thấy nhạt phai...
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét