CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2021

CHÙM THƠ “ĐẤT TRỜI” CỦA LÊ VĂN TRUNG


   

 
ĐẤT TRỜI ĐÂU PHẢI CỦA AI
 
"Dans l' attente
de la mort on retrouve
la vie. Et sa vie"
 
Bao năm đất đá còn mưng mủ
Thì sá gì ta khúc ruột mềm
Thì sá gì em lòng cô phụ
Sá gì tài tử với giai nhân
 
Đời như trăm nhánh sông bồi lở
Ta chảy về đâu cũng muộn phiền
Ta cũng đầu ghềnh em cuối bải
Mỗi người chảy một nhánh đời riêng
 
Trôi mịt mù theo dòng lãng quên
Trôi về đâu hỡi tuổi hoa niên
Hoa đang hương sắc, đương hàm tiếu
Vội úa tàn theo những biến thiên
 
Về đâu cũng dẫn vào mê lộ
Ta co tàu lạc mấy sân ga
Đất đá còn đau niềm cố thổ
Về đâu? Mờ mịt bóng quê nhà
 
Nơi nao ta cũng là lưu khách
Quán trọ tình em chẳng hẹn về
Chẳng hẹn, mà đau bầm gan ruột
Đất trời đâu phải của riêng ai!

ĐẤT VÀ THƠ HÒA LỆ MÁU DÂNG ĐỜI
 
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Lòng khoan dung như cây cỏ ven bờ
Nghe con dế gáy xa hồn sương mỏng
Và tình em ngũ sắc nở vào thơ
 
Thương hoa khế tím chiều rơi nỗi nhớ
Thương hàng cau xanh tóc thuở yêu người
Thương con quốc gọi tình mùa mưa lũ
Thương bàn tay vói mộng cuối chân trời
 
Không chỉ yêu em ta còn yêu đá sỏi
Sớm lên đồi chiều lội suối bình yên
Thương con cá bơi xuôi con còng bò ngược
Thương đời mình, thương cát sỏi không tên
 
Ta từng buổi vai gầy phơi nắng gắt
Cúi hôn từng cọng cỏ lạnh hơi sương
Xin ôm cả đất trời cả hồn thu biếc
Lá xanh vì nhuộm máu buổi tai ương
 
Không chỉ yêu em ta còn yêu khe suối
Từ ngàn xa réo gọi những dòng sông
 Em xỏa tóc gội đầu hong nắng mới
Và nỗi đau xưa thành sẹo trong hồn
 
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Đất và thơ hòa lệ máu dâng đời
Xin dâng cả trái tim còn nóng hổi
Thuở tình xanh men rượu ngọt môi người

 

ĐẤT TRỜI ĐÂU NỠ PHỤ TA
 
Thế đó! Đất trời không nỡ để
Ta về như một kẻ bại vong
Trơ trụi hàng cây xưa rủ bóng
Đợi chờ ta rụng hết lá vàng
 
Vẫn còn đâu đó xa hun hút
Hoa cúc rừng xưa sót mấy bông
Thoảng chút hương vàng trôi man mác
Như níu thầm nhau một nỗi buồn
 
Vẫn dòng sông nhớ không đành chảy
Để chở lòng xưa qua bến xưa
Và để lòng xưa nghe sóng dội
Lời của trăm năm dẫu xóa mờ
 
Thế đó! Đất trời đâu nỡ phụ
Ta về thương tật trái tim đau
Vẫn còn giọt máu màu trăng vỡ
Chảy nghẹn ngào qua cuộc bể dâu
 
Thế đó! Đất trời đâu nỡ để
Ta về ngồi lại một mình ta
Bên thềm hiên vắng còn in bóng
Ta, bóng nhìn nhau mừng lệ nhòa.
 
                               Lê Văn Trung
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét