ĐÀNH CŨNG KHÔNG ĐỀNgày tiếp tiếp trùng trùng vây nỗi nhớMưa mưa mưa nghìn dặm ướt xa mùTa đứng giữa loài người, như khách lạThắp giùm ta ngọn lửa hỡi hoang vuDòng dòng chảy dòng dòng trôi trùng điệpSông tôi ơi đành cạn cuộc tình emNghìn nghìn cõi, nghìn nghìn lời đã khépTa gọi tên mình lạc lõng giữa đêm đêm.ĐÀNH ĐOẠN CÙNG LÃNG QUÊNTa mệt nhoài lội ngượcEm âm thầm về xuôiHai cảnh đời hai lốiHai mãnh tình hai nơiThác ghềnh xô bờ đáTa tróc vảy trầy viTa tàn hơi đói lãChết bên bờ thiên taiEm nuôi hồn biển lớnMộng chín trái tim hồngTrăm năm còn khát vọngGiữa muôn trùng nhân gianRồi ngày cơn bão dữNước dâng tràn tai ươngTa chìm theo nước cuốnTa trôi cùng tang thươngBập bềnh trên biển độngXác vật vờ lênh đênhEm vừa tàn cơn mộngĐành đoạn cùng lãng quên.ĐÀNH QUÊN(Tặng T.H.Thư và H.Đ.Thao)Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớThuở bình yên em gánh gạo qua đồngMá hồng thơm như lúa đồng mới nởLòng reo vang như mở hội bên sôngLời hẹn ước trăm năm tình nghĩa cũXóm làng xưa mái rạ túp tranh nghèoĐôi ta là chim rừng là bướm nộiCưới nhau giữa ngày xuân ấm nắng vàng reoAnh nhớ từng con đường thôn, lối xómNhững đêm hè đom đóm lập lòe bayNhớ khói hoàng hôn, nhớ sương buổi sớmNhớ nụ hôn nồng, lành lạnh gió heo mayNhớ khóm bèo trôi, nhớ chùm bông súngTrường làng xưa, chim sáo nở mùa nàyNhớ lũy tre xanh, sân đình rợp bóngNhớ buổi hẹn hò tay ấm trong tay …Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớThuở thanh bình xa lắm phải không em?Lời hẹn ước? Không bao giờ tao ngộPhút trùng lai, thôi nhé cũng đành quênCon đường cũ kẽm gai, mìn nghẽn lốiMà phương trời khói lửa cố hương ơi!Em đã chết hay vẫn mòn mỏi đợiCòn gì đâu! Thôi đã lạc nhau rồiLê Văn TrungTạp chí Bách khoa số 340, ngày 01-03-1971
Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2021
CHÙM THƠ “ĐÀNH...” CỦA LÊ VĂN TRUNG
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét