NỬA VẦNG TRĂNG LẠNH
1.
Em 13 tuổi ngây thơ
Tôi 15 tuổi ngu ngơ ghép vần
Em 16 tuổi trăng rằm
Tôi 18 tuổi bâng khuâng góc trường
Chiều tan huyết phượng con đường
Tóc nhung áo trắng bóp tan tim người
Trời ơi mắt trúc liếc tôi!
Điếng hồn tôi lắm triền môi ai hồng
2.
Cuộc đời đâu phải ước mong
Em theo phù phiếm để lòng tôi đau
Dĩ nhiên từ đó tôi sầu
Dĩ nhiên từ đó những câu thơ buồn
Vần thơ đầy nỗi nhớ thương
Bài thơ đoài đoạn. khùng khùng điên điên
Em đi bỏ lại tôi riêng
Nửa vầng trăng lạnh một hồn tan hoang
3.
Từ em bỏ lại ngôi trường
Bỏ ngây thơ. bỏ con đường đón đưa
Bỏ hàng phượng đứng chơ vơ
Bỏ tôi điên dại huyễn mơ hạ hồng
Em giờ còn nhớ tôi không?
Lắng đêm điệp khúc vọng âm muôn trùng
Góc đêm sương lệ lạnh tuôn
Xanh màu trăng khuyết nghiêng buông ngang đầu
Soi tôi buốt nỗi tình sầu
Mối tình ngây dại ...
và câu đoạn trường!
HUYẾT PHƯỢNG
Tháng năm về huyết phượng nở đầy sân
Màu nhung nhớ. màu máu tim tôi đó!
Chiều nắng quái. ve khúc sầu nức nở
Đã mươi năm!
Hụt hẫng ...
Cố nhân đâu?
Một bóng người bên góc trường sầu
Về chi hở?
Còn đâu bờ môi thắm?
Nguyên Lạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét